Chương 22: 'Ôm chặt lấy tôi.' Anh nói

Bộ phim 'Thiên Hạ' đã quay đến tháng thứ tư, đúng vào giai đoạn Hoành đ**m lạnh nhất. Nữ minh tinh đỉnh lưu được cả giới chú ý – Đinh Khả – cuối cùng cũng kết thúc công việc ở đoàn phim trước, chính thức gia nhập với vai trò khách mời.

Đinh Khả đến với thế trận cực lớn, lãnh đạo kéo nhau tới hiện trường, fan thì vây kín cả phim trường lẫn khách sạn hóa trang, náo nhiệt đến mức không còn chỗ chen chân. Lúc đi ngoài đường, ngay cả một diễn viên quần chúng cũng đang bàn tán về tên cô ấy.

Cô ấy cũng rất hào phóng: ngày đầu tiên gia nhập đã bao cả đoàn ăn KFC, hôm sau lại mời cả đoàn uống trà sữa nóng.

Vai diễn của cô là một nữ vương ngoại tộc, có khoảng một tuần đất diễn.

Muốn đứng được ở vị trí đỉnh lưu tất nhiên phải có thực lực, huống chi còn giữ vững vị trí nhiều năm liền. Lâm Kiều luôn nghĩ chắc chắn có thể học hỏi được điều gì đó từ cô, nên mỗi khi cùng diễn thì đều dốc hết mười hai phần tinh thần, ngay cả lúc không có cảnh quay cũng phải chạy đến phim trường quan sát.

Trên mạng thường có người chê bai diễn xuất của Đinh Khả. Dù fan luôn nói đó chỉ là anti, nhưng sau khi xem vài tác phẩm, Lâm Kiều cũng cảm thấy so với lúc mới vào nghề đầy linh khí, diễn xuất của cô ấy quả thực đã thoái lùi.

Nhưng khi trực tiếp chứng kiến cô ấy diễn tại phim trường, Lâm Kiều mới phát hiện kỹ xảo của cô ấy cực kỳ vững, thậm chí có thể làm được kỹ năng "một mắt rơi lệ" mà người trong nghề vẫn truyền tụng. Hoàn toàn không hề tệ như những gì hiện trên màn ảnh.

Có lẽ Đinh Khả vốn hợp với sân khấu kịch nói hơn, chỉ là cô ấy chọn con đường nổi tiếng nhanh chóng.

Sau bốn năm ngày chung đoàn, có lẽ vì sự quan sát của Lâm Kiều quá rõ ràng, Đinh Khả cuối cùng cũng chú ý tới cô.

Tối trước ngày quay xong, trong khi chờ cảnh, Đinh Khả chủ động đi tới, nửa đùa nửa thật hỏi:

"Lạ nhỉ, sao tôi thấy cô lúc không có cảnh cũng chạy tới? Lẽ nào là đến xem tôi?"

Đây là lần đầu tiên Đinh Khả trò chuyện riêng với Lâm Kiều, còn thân thiện hơn cô tưởng.

Trước khi gặp, Lâm Kiều vốn chỉ có ấn tượng bình thường về cô ấy. Nhưng gặp rồi lại thật lòng yêu thích. Thấy cô ấy chịu bắt chuyện, Lâm Kiều liền thẳng thắn: "Tôi chỉ nghĩ chị vào đoàn trong thời gian ngắn như vậy, nên phải tranh thủ học hỏi nhiều hơn từ chị."

Đinh Khả sững lại: "Học từ tôi?"

"Vâng." Lâm Kiều nhìn thẳng vào mắt cô, "Tôi muốn xem chị diễn thế nào, cũng muốn học cách chị đối nhân xử thế."

"Vậy cô đã học được gì rồi?" Đinh Khả thấy thú vị.

Lâm Kiều ngẫm nghĩ: "Tôi thấy chị có sự tập trung vượt xa người thường. Dù chỉ là chờ cảnh, chị cũng như đang ở trong trạng thái làm việc, không hề rời khỏi vai diễn. Làm việc cạnh chị, không hiểu sao tôi luôn có cảm giác mãnh liệt rằng chị nhất định sẽ nổi tiếng."

Đinh Khả càng thêm hứng thú, bật cười: "Đây là lần đầu có người nói với tôi như vậy."

Lâm Kiều nhân cơ hội bày tỏ: "Lần này thời gian ngắn quá, hy vọng sau này có cơ hội hợp tác thêm, để tôi được quan sát nhiều hơn."

Đinh Khả gật nhẹ, hiển nhiên rất có ấn tượng với cô gái này.

Cô ấy lấy điện thoại ra: "Vậy chi bằng thêm WeChat đi. Cô đã khen tôi đến thế, tôi cũng phải giữ người như cô trong danh bạ bạn bè."

Lâm Kiều tất nhiên đồng ý, nhờ vậy mà có được liên lạc với Đinh Khả.

Sau đó, khi đóng máy, Đinh Khả còn đặc biệt mời Lâm Kiều một bữa cơm.

Lúc đó cả hai chưa bao giờ nghĩ lần gặp lại sẽ đến nhanh hơn tưởng tượng.Sau khi Đinh Khả quay xong, toàn bộ đoàn phim cũng chỉ còn hơn một tháng nữa là hoàn tất.

Nhiều diễn viên đã xác định được bộ tiếp theo, nhiều người thì chưa. Trong lúc chờ cảnh, ai cũng trò chuyện, dần dần từ chuyện làm đẹp, giảm cân, tám nhảm... chuyển sang chuyện công việc.

Không ít người hỏi Lâm Kiều bộ phim kế tiếp của cô. Cô chỉ nói chưa biết, thế là liền bị nghi ngờ: "Thật sao? Chẳng lẽ cô ký bảo mật à?"

Cô không giải thích. Bởi giải thích cũng vô ích, nhỡ đâu lần sau thật sự là tài nguyên tốt, lại bị coi là giả dối.

Trong đoàn không ai là thực sự vô lo. Diễn viên lớn thì lo sợ bị thế hệ mới thay thế, diễn viên nhỏ thì thường xuyên đối diện với thất nghiệp và bất lực. Diễn viên đóng thế không cam lòng cả đời làm thế thân, nhưng muốn phá vỡ lại cực kỳ khó. Còn những áp lực đó, so với diễn viên quần chúng, lại chẳng đáng kể gì.

Ở đoàn lâu, đôi khi người ta bắt đầu nghi ngờ hai chữ "giấc mơ".

Bởi nếu không làm diễn viên, nhiều người chắc chắn sống thoải mái hơn hiện tại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!