Lâm Kiều tiện tay đặt túi xuống bên cạnh, đưa tay vòng qua cổ Giang Gia Kính, nghiêng đầu hôn anh.
Hai người đúng là vừa cãi nhau, nhưng không phải kiểu giận dỗi trẻ con.
Huống hồ, những màn đấu khẩu như vậy gần như ngày nào cũng có, cả hai sớm quen với cái vòng lặp cãi nhau xong lại lăn lộn trên giường.
Có điều, lần này Lâm Kiều lại quá thẳng thắn, Giang Gia Kính hoàn toàn không ngờ cô sẽ trực tiếp như vậy, theo bản năng liếc nhìn Kỳ Sơn, vừa vặn bắt gặp vành tai đỏ bừng của anh ta trong gương chiếu hậu.
Anh căng cổ lùi lại, lạnh giọng: "Ngồi xuống cho đàng hoàng rồi hãy hôn."
Lâm Kiều thật sự dừng lại.
Cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn anh, khẽ nhếch môi nở nụ cười giả lả, hỏi: "Thế anh có muốn không?"
Xe bắt đầu khởi động.
Giang Gia Kính không trả lời, chỉ đưa tay ôm lấy eo và hông, kéo cô vào lòng.
Mái tóc dài của cô rũ xuống, lướt qua cánh tay anh, khi cô chao đảo mất thăng bằng thì liền quàng chặt lấy cổ anh.
Anh đặt cô ngồi trên đùi mình, bàn tay vốn đặt nơi eo thon đã thừa cơ luồn vào trong áo thun của cô.
Lâm Kiều cúi xuống định tìm môi anh, nhưng anh lại đưa một ngón tay đặt ngang bên môi cô, ra hiệu im lặng, trầm giọng: "Lâu rồi không gặp, nói chuyện chút đã, chuyện kia không gấp."
Ánh mắt Lâm Kiều thoáng lóe sát khí: "Vừa rồi tôi không cho anh, anh liền nổi nóng. Giờ tôi chủ động dâng tới cửa, anh lại bày bộ dạng thanh tâm quả dục. Sếp Giang, sao mà khó hầu hạ thế?"
Miệng lưỡi sắc bén của cô lúc nào cũng có thể đổi trắng thay đen. Khi cãi nhau với cô, anh hận không thể dùng xi măng trám kín miệng cô lại, để cô khỏi phun ra lời nào nữa mới yên.
Nhưng khi tâm tình tốt, anh lại thích cái kiểu răng nhọn miệng bén ấy, so với sự u ám xung quanh thì cô sống động rực rỡ hơn hẳn.
Lần này anh không nổi nóng như trước, chỉ nửa đùa nửa thật: "Lúc trên giường thì một tiếng gọi anh yêu, giờ lại 'sếp Giang, sếp Giang' à?"
Anh véo má cô, khiến môi cô bĩu ra như cá vàng, nhìn thế mà tâm trạng cũng thấy nhẹ nhõm, bật cười: "Sau này tốt nhất đừng lúc nào cũng châm chọc mỉa mai, miệng độc quá, coi chừng tổn đức."
Lâm Kiều cười lạnh: "Câu này hẳn là tôi nên nhắc anh mới đúng. Nói về độc miệng, cả cái Trung Quốc này anh đứng nhì thì chẳng ai dám nhận đứng nhất. Đức hạnh của anh sớm bị chính anh bào mòn sạch rồi."
"Cũng không hẳn thế." Anh bị cô xỉa xói mà mặt mày vẫn ung dung, ngay cả bàn tay đang v**t v* eo cũng chẳng dừng lại.
Anh cười nhạt: "Tôi vốn sinh ra không có cái gọi là đức hạnh, mà vẫn sống yên ổn thuận lợi, chẳng qua ứng vào câu 'tai họa thường lưu lại ngàn năm'. Cho nên em đừng có so bì độ dai dẳng với tôi."
"..." Lâm Kiều còn định nói gì, nhưng lời nghẹn lại nơi cổ, rõ ràng có cả bụng lời muốn trút, cuối cùng chẳng nghĩ ra câu nào đủ để đả kích anh.
Khi cô còn bực bội, anh lại thản nhiên gác qua, hỏi: "Nghe nói em vừa gây gổ với ai đó?"
Lâm Kiều sững người, bật thốt: "Ai nói với anh?"
"Em đoán thử xem." Giang Gia Kính đổi tay v**t v* eo cô.
Lòng bàn tay chưa kịp ấm lên lạnh buốt, khiến cô rùng mình.
Anh thích phản ứng ấy, tâm tình khoan khoái, bàn tay theo đường cong từ từ dịch lên, vừa đi vừa cười khẽ: "Bé cưng gầy đi rồi."
Đôi mắt cô dửng dưng, cất giọng mỉa mai: "Cái này cũng bắt tôi đoán? Rảnh rang thế kia, xem ra anh thật sự không định làm gì trong xe rồi." Rồi lại thoáng nghi ngờ: "Chẳng lẽ anh cho người theo dõi tôi, từng chuyện nhỏ nhặt cũng báo cáo?"
Nghe vậy, anh lại phá ra cười, cúi xuống hôn lên khóe môi cô.
Cô giận dữ né tránh, anh cũng chẳng giận, hôn dời sang d** tai cô: "Được rồi, xem ra em thật sự muốn thử trong xe một lần."
Lâm Kiều giơ tay định đánh, nhưng anh đã đoán trước, lập tức nắm lấy, kéo bàn tay nhỏ bé kia đặt xuống dưới: "Tôi đâu có rảnh rỗi để để tâm chuyện của em. Hôm đó ăn cơm, thấy ông chủ của Đồng Tuyết Nhi mặt mày đầy vẻ tạ lỗi, lúc ấy tôi mới biết em gây ra chuyện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!