"Phì, đồ cặn bã chết tiệt, may mà tôi chưa kịp cảm ơn anh!"
Lâm Kiều nghiến răng mắng một câu, tiện tay ném điện thoại sang bên, rồi xách túi lên, soi gương tạo dáng đầy kiêu kỳ.
Chẳng mấy chốc, Chu Tình tới để bàn lịch thông báo ngày mai.
Cô lập tức khoác túi, chống nạnh, khẽ ưỡn người tạo một tư thế, hỏi: "Đẹp không?"
"Đẹp." Đôi mắt Chu Tình cười lên luôn híp thành một đường cong, mang sức lan tỏa dễ mến, "Chị và cái túi đều đẹp."
Lâm Kiều nghe vậy vô cùng đắc ý, lại tiện tay lấy luôn chiếc Michael Kors ở cửa cùng cái Coach trong tủ đưa cho Chu Tình: "Hai cái này tặng em với Thụy Thụy, hai đứa chia nhau nhé."
Chu Tình và Lý Gia Thụy đều xuất thân từ gia đình bình thường, mới ra trường chưa có thu nhập ổn định, bình thường toàn đeo túi vải bố. Được Lâm Kiều tặng túi mấy ngàn tệ, phản ứng đầu tiên của Chu Tình là vui sướng, nhưng ngay sau đó lại hơi ngập ngừng, không biết có nên nhận hay không.
Thấy cô do dự, Lâm Kiều bật cười: "Sao, chê à?"
"Không không." Chu Tình vội lắc đầu, mắt dán vào hai chiếc túi, trông đều còn khá mới, bèn hỏi: "Chị, chị thật sự không dùng nữa sao?"
"Không, sau này sẽ không dùng nữa."
Lâm Kiều nghiêng đầu ngắm mình trong gương toàn thân, chiếc túi hàng hiệu đắt đỏ khiến ngay cả bộ đồ ngủ trên người cũng trở nên sang trọng hơn hẳn.
Trong lòng cô thầm nghĩ — từ nay về sau, chỉ đeo loại này.
Nghe câu trả lời dứt khoát ấy, Chu Tình mới ôm chặt lấy túi mới, mỉm cười rạng rỡ: "Vậy em cảm ơn chị nhé!"
Lâm Kiều hào sảng: "Đợi đến khi chị tặng Hermès với Chanel rồi hãy cảm ơn."
Chu Tình đi rồi, Lâm Kiều mới ngừng ngắm nghía chiếc túi LV.
Một món quà đắt đỏ thế này, không chỉ đơn giản mang ý nghĩa tiền bạc.
Lòng cô dậy sóng, nảy sinh khao khát mãnh liệt muốn ghi lại điều gì đó.
Cô mở phần ghi chú, viết xuống những dòng mà sau này, trong những tháng ngày vật lộn leo lên, đã vô số lần trở thành nguồn động lực cho mình:
Chúng ta đang sống trong thời đại mà những ngôi sao nổi tiếng nhất đều được gọi là đỉnh lưu. Lâm Kiều đã viết trong sổ ghi chú của mình: [Lâm Kiều, mày phải trở thành đỉnh lưu.]
Làm nghề này thì đừng sợ nước bọt thiên hạ, người ta phun vào mày, mày cứ coi đó là cơn mưa đúng lúc rơi xuống.
Hãy buông tay che tai, sải bước đi trong tiếng gièm pha bôi nhọ, ngẩng đầu tiến thẳng.
Phải bước tới trung tâm của đám đông, để ánh sao rắc đầy trên tà váy dạ hội cao cấp, giành lấy chiếc cúp khiến tất cả ghen đỏ cả mắt!
Như Giang Gia Kính đã nói, chỉ khi lưng đủ cứng, cô mới có thể ngẩng cao đầu làm người.
Đã chọn con đường từ giản đơn đến xa hoa thì tuyệt đối không quay đầu.
Cô tuyệt đối không cho phép bản thân tiêu dùng hạ cấp, cũng không cho phép tài nguyên bị hạ cấp!
Thoát khỏi phần ghi chú, Lâm Kiều mới bắt đầu trả lời tin nhắn WeChat.
Tin mới nhất là của Uông Thao, gần như ngày nào anh ta cũng gửi cho cô một câu "buổi sáng tốt lành" hoặc "chúc ngủ ngon".
Dưới nữa là Thi Vi hỏi link quần, kéo xuống tiếp là tin trong nhóm, Lâm Kiều chỉ trả lời tượng trưng vài cái sticker.
Ra ngoài rồi mới phát hiện Chu San cũng để lại lời nhắn, nội dung chẳng ngoài chuyện thấy cô lên hotsearch, chụp màn hình gửi qua.
Lâm Kiều gọi lại, hai người trò chuyện khá lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!