Chương 12: Muốn thì hôn tôi đi, hoặc là...

Giang Gia Kính và Kỳ Sơn đang đứng ngoài ban công, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại. Kỳ Sơn lập tức hiểu ý, xoay người rời khỏi phòng.

Ánh mắt Giang Gia Kính trầm lặng dõi theo cô. Lâm Kiều đặt túi lên kệ, đổi giày rồi bước tới.

Cô mặc áo thun trắng đơn giản, để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Anh chợt nhớ đến một đêm khi cô mặc sơ mi của anh đi lấy nước, vạt áo khẽ lay động, vòng hông mơ hồ ẩn hiện — giống hệt dáng vẻ bây giờ.

Cô dừng lại bên sofa, nghiêng đầu nhìn anh, không chịu tiến thêm nửa bước.

Anh như hiểu rõ, chậm rãi tiến đến, cách vài bước đã vươn tay định ôm lấy eo cô.

Cô lại đưa tay định c** th*t l*ng của anh. Anh khẽ nghiêng người tránh, khiến cô cau mày: "Lề mề gì thế, chẳng phải chỉ có một tiếng đồng hồ thôi sao?"

Anh nhếch môi cười giễu: "Em đúng là một con thú hoang."

"Này, không phải chính anh hăm hở chạy đến tìm tôi sao?" Lâm Kiều trừng mắt, trong giọng có chút oán giận.

Giang Gia Kính lạnh nhạt đáp: "Tôi đâu có gấp như em. So với số lượng, tôi để tâm đến chất lượng hơn." Vừa nói, anh vừa véo nhẹ phần thịt mềm nơi hông cô, "Trừng cái gì mà trừng, hôn tôi đi, hoặc ngẩng mặt lên, để tôi hôn em."

Lâm Kiều trao anh một cái lườm sắc lẹm, ghét nhất cái điệu bộ hống hách ấy của anh.

Anh chỉ mỉm cười gian tà: "Được thôi, em không qua, thì tôi lại gần."

Anh cúi đầu, chóp mũi cọ nhẹ vào mũi cô, rồi chậm rãi áp môi xuống.

Cô tức tối, hung hăng cắn một cái, khiến anh đau đến bật ra tiếng rên thấp. Cô lại thấy hả dạ, ánh mắt long lanh, nở nụ cười khiêu khích: "Xin lỗi nhé, sếp Giang. Tôi đổi ý rồi, không muốn nữa, mời anh về cho."

Anh khẽ cười, bỗng nhiên ôm ngang eo cô, ung dung bước thẳng vào phòng ngủ: "Hóa ra em thích kiểu thô bạo."

Nói rồi, anh quăng cô xuống giường, tháo cà vạt trói lấy cổ tay cô, cả người phủ xuống.

Một tiếng đồng hồ hiển nhiên là không đủ.

Nhưng lịch trình đã định sẵn không thể đổi, Kỳ Sơn gọi điện giục đến hai lần. Lần thứ hai, anh không còn phí nhiều thời gian vào màn dạo đầu, chỉ mất hai mươi phút là kết thúc.

Sau đó, anh vào phòng tắm rửa ráy. Lâm Kiều nằm dài trên giường thở hắt ra một hơi, mệt đến như hồn lìa khỏi xác, nhưng trong xương cốt lại thoải mái đến lạ thường.

Không lâu sau, tiếng nước ngừng lại, Giang Gia Kính mang theo hương sữa tắm thanh lạnh bước đến, thong dong mặc đồ, rồi quỳ một gối bên giường, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: "Tôi đi đây, em không dậy tiễn sao?"

Lâm Kiều biết rõ anh vẫn còn chưa thỏa, cố tình vòng tay qua cổ, làm nũng: "Đừng đi, ở lại với em, mình làm thêm lần nữa nhé? Anh hôn em nhiều hơn một chút được không?"

Anh sao chẳng hiểu cô đang giả vờ, chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng: "Thế thì em khỏi đóng phim nữa, theo tôi về Hàng Châu. Đợi tôi xã giao xong, tối lại thử trò mới."

Sắc mặt cô gần như lập tức đổi khác.

Anh phá lên cười sảng khoái vô cùng. Từ trên giường đứng dậy, chỉnh lại quần áo, liếc cô một cái: "Đi đây."

Nói dứt lời, Giang Gia Kính sải bước ra ngoài, không ngoái đầu lấy một lần.

Lâm Kiều lặng lẽ nhìn bóng anh khuất khỏi tầm mắt. Trên giường là anh lưu luyến hơn cả, vậy mà một khi quyết định dừng lại, anh chưa từng chần chừ.

Người không để d*c v*ng chi phối sẽ nắm được nửa phần đời.

Lâm Kiều nghĩ, đó chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa họ.

Cô bị tham vọng và khát vọng thúc ép, bước đến ngày hôm nay, đều vì quá khao khát có được.

"Tinh tinh" — WeChat báo tin nhắn.

Điện thoại cô vẫn nằm trong túi. Lâm Kiều tung chăn, khoác bừa chiếc váy ngủ rồi đi ra lấy. Vừa mở máy đã thấy hàng chục tin chưa đọc, chỉ thoáng lướt qua thôi cũng thấy mệt, nên theo thói quen bấm vào Weibo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!