Chương 1: Buổi tiệc đó, mình đi

Lâm Kiều lại thử vai thất bại.

Đây đã là lần thứ ba trong tháng này.

Nửa tiếng trước, cô đem toàn bộ tài liệu thử vai ném thẳng vào mặt tên nhà sản xuất định quy tắc ngầm với mình. Ngay sau đó, quản lý gọi điện tới, mắng một trận đến mức chiếc điện thoại như muốn phát nổ.

Cô cắn răng chịu đựng, không cãi lại. Cúp máy xong thì lao vào siêu thị mua một chai Nhị Quả Đầu 56 độ, vốn định mượn rượu giải sầu, ngửa đầu nốc một ngụm lớn, ai ngờ bị sặc đến méo mó cả ngũ quan, nước mắt nước mũi tèm lem.

Tửu lượng của Lâm Kiều vốn rất kém. Mấy lần tham gia tiệc rượu đều chỉ dựa vào lanh trí để đối phó qua loa. Quản lý từng vỗ vào má cô, tức giận vì cô không biết tranh đấu, nói rằng với gương mặt xuất sắc thế này mà đến giờ vẫn chưa nổi, thật sự vô dụng đến mức nào.

Không chỉ vô dụng, lúc này cô còn thấy mình có phần mất hết khí lực —

Điện thoại rung không ngừng. Trước đó cô tham gia vào rất nhiều nhóm thông báo diễn viên, vài nhóm trưởng, phó đạo diễn hay đạo diễn casting sẽ gửi thông tin tuyển vai, cơ bản toàn là những vai qua loa. Trong nhóm phần nhiều là diễn viên nhỏ không có lối vào, đến vai a hoàn hay thái giám cũng chẳng tới lượt. Cô lướt sơ qua, quả nhiên toàn thông tin vô dụng.

Ngay khi định tắt máy, lại có cuộc gọi tới. Cô cau mày nhận nghe, giọng nói của cậu vang lên, cực kỳ mất kiên nhẫn thông báo —

Trong nhà xảy ra nổ, Tang Bình đang ở bệnh viện.

Lâm Kiều ngẩn ngơ nhìn màn hình đã kết thúc cuộc gọi, bỗng bật cười toe toét. Trước kia cô chỉ biết nụ cười kinh điển của Lý Kiều trong 'Điềm Mật Mật' khi thấy xác anh Báo, nay cô mới hiểu vì sao lại là cười chứ không phải khóc... Cảm xúc của cô không giống nhân vật, tâm tình cũng chẳng tương đồng, nhưng sự phức tạp của giây phút này lại thật giống nhau.

Cô mở ngân hàng trên điện thoại kiểm tra số dư: 3898.63 tệ.

Một con số khiến người ta tối sầm cả mắt.

Ngửa đầu lại nốc thêm một ngụm, cay rát đến nhăn mặt, cô xoay người đi về phía ga tàu điện ngầm, lúc này mới thấy ngay gần đó dừng một chiếc Koenigsegg màu đen, biển số 9999, bóng cây lấp lánh phản chiếu lên thân xe, đẹp đến rợn người.

Sao chiếc xe chói lọi thế này giờ cô mới để ý!

Theo thường ngày, chắc hẳn cô sẽ nhướng mày, âm thầm nghĩ bao giờ mình mới được lái loại xe như thế. Nhưng giờ đây cô vừa chán ghét mấy kẻ vừa giàu vừa khó chịu, cộng thêm tác dụng của rượu, con người sẽ bốc đồng làm ra hành vi chính mình cũng không sao lý giải nổi. Ánh mắt cô đầy hận thù, giơ chân "bộp" một cú vào bánh trước.

Đá xong mới thấy trong xe dường như có người.

Cô lập tức tỉnh táo, xoay gót bỏ chạy, đi giày cao gót mười phân mà bước đi như gió. May mà chủ xe không chấp nhặt, cô chạy một quãng xa mới dám ngoái lại, chiếc xe đã đi mất.

Từ Bắc Kinh bay đến Uy Hải chỉ mất một tiếng.

Lâm Kiều không mang vali, chỉ đeo một chiếc Prada, lúc đến nơi đã quá chín rưỡi tối, cô bắt taxi thẳng đến bệnh viện. Thành phố nhỏ không có sinh hoạt đêm, giờ này xe cộ ở Bắc Kinh kéo đuôi nhau như rồnh rắn lên mây, còn ở đây đường xá lại thông thoáng, ngoài cửa sổ xe hầu như không thấy cao ốc.

Chưa đầy một giờ, cô đã đến cổng bệnh viện thị lập.

Trước khi vào phòng bệnh, cô đến quầy y tá hỏi thăm tình hình — bình nước ở nhà nổ lúc nửa đêm, Tang Bình vừa chạy ra ngoài thì lại xảy ra vụ nổ lần hai. May mà lính cứu hỏa đến kịp, mới vớt lại được một mạng. Chỉ là lưng và chân đều bị bỏng, khói lọt vào phổi gây tổn thương đến hệ hô hấp và mô phổi, tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng chẳng lạc quan.

Nghe xong, Lâm Kiều nhíu mày rất lâu, sau đó mới đi về phía phòng bệnh. Đến cửa lại không sao bước vào được.

Dù gì cũng đã sáu năm chưa gặp.

Do dự một hồi, cô vẫn rời bệnh viện, gọi xe về nhà.

Nhà đã bị thiêu đến cháy đen, khắp nơi tro tàn đen kịt.

Cô bước vào, quệt tay lên tường, lộ ra từng vạch đánh dấu chiều cao mà bà ngoại đã đo cho cô hồi nhỏ.

Đi vào sâu hơn, không thấy di ảnh của bà ngoại đặt trên bàn thờ, có lẽ đã bị lửa thiêu rụi, chỉ còn khung cửa sổ trống hoác hứng gió ùa vào. Tấm rèm hạt xanh treo ở cửa bếp đung đưa leng keng theo gió, đây là thứ năm xưa cô cùng bà ngoại cùng xâu, cùng treo, nay bị ám khói chẳng còn màu sắc ban đầu.

Cảnh còn nhưng người không còn.

Lâm Kiều đứng trong căn nhà hoang tàn một hồi lâu, rồi mới lấy điện thoại gọi cho Chu San.

Chu San là bạn cùng phòng ở Học viện Điện ảnh. Gần đây cô ấy đang vội quay cho xong phim, giờ này vừa xong cảnh, giọng khàn khàn vì cảm cúm. Nghe xong chuyện của Lâm Kiều, cô ấy lập tức chuyển năm mươi nghìn qua, rồi hỏi: "Bữa tiệc lần trước nói, cậu rốt cuộc có đi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!