Chương 67: (Vô Đề)

Editor: Ha Ni Kên

"Chân Chân." Giang Thi Nhiễm đặt chén trà xuống, đứng lên kéo tay chào đón Chân Chân Công chúa: "Muội sao rồi? Lần trước ta đến thăm muội, muội vẫn phải nghỉ ngơi khiến ta lo lắm nhiều lắm đấy."

Chân Chân Công chúa miễn cưỡng cười đáp: "Ta vẫn ổn.

"Hai người cùng ngồi xuống. Giang Thi Nhiễm nhìn đến tấm khăn che mặt Chân Chân Công chúa:"Chân Chân, trời nóng vậy muội đeo cái khăn này làm gì?"

"Mặt nổi chút mụn."

"Chúng ta quen nhau bao lâu rồi, mấy cái mụn nhỏ thôi có gì sợ, đeo vậy nóng lắm.

"Giang Thi Nhiễm cười tỏ vẻ không đáng bận tâm. Chân Chân Công chúa thầm hít sâu một hơi, cố không để bản thân thất thố:"Nhưng mà trông không đẹp."

Giang Thi Nhiễm khẽ mỉm cười: "Cũng phải, Chân Chân xinh đẹp như vậy, trên mặt chỉ cần một chút tì vết thôi cũng khó mà chịu nổi –"

Nói đến đây, Giang Thi Nhiễm phát hiện vẻ mặt Chân Chân Công chúa có vẻ khác thường, vội hỏi:

"Chân Chân, muội sao vậy? Ôi chao, sao lại khóc thế này?"

Chân Chân Công chúa sà vào lòng Giang Thi Nhiễm khóc nức nở.

"Chân Chân?

"Giang Thi Nhiễm ngẩn ra. Chân Chân Công chúa ôm chặt Giang Thi Nhiễm, càng khóc càng đau lòng:"Thi Nhiễm, sau này ta phải làm thế nào bây giờ?"

"Rốt cuộc là thế nào mới được?

"Chưa bao giờ thấy bạn tốt như thế này, Giang Thi Nhiễm có chút luống cuống chân tay. Từ trước đến giờ, trong hai người thì nàng mới là muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười. Chân Chân quy củ lễ nghi hơn nhiều. Chân Chân Công chúa khóc thút thít trong lòng Giang Thi Nhiễm hồi lâu. Vạt áo trước của Giang Thi Nhiễm ướt đẫm, nàng gượng gạo giơ tay vỗ về tấm lưng mỏng manh của Chân Chân Công chúa:"Chân Chân, muội đừng khóc nữa mà, khóc nữa thì ướt hết cả áo yếm của ta đấy."

Chân Chân Công chúa sững người, nín bặt, một lát sau mới chầm chậm ngẩng đầu lên, từ từ kéo tấm khăn che mặt xuống.

"Ôi trời –" Giang Thi Nhiễm thốt lên.

"Đáng sợ lắm phải không?" Chân Chân Công chúa tràn đầy tuyệt vọng: "Có phải đáng ghê tởm lắm đúng không? Ôi chao, mấy ngày nay ta không thể nào soi gương được, chỉ cần vừa nghĩ đến dáng vẻ này, chỉ hận không thể chết quách luôn!"

"Chân Chân –

"Dù sao Giang Thi Nhiễm cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa trải qua mấy sự đời. Trước việc dung mạo tuyệt thế của bạn tốt thành ra nông nỗi này, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải."Thôi tỷ đi đi, sau này không cần tiến cung tìm gặp ta nữa đâu –

"Chân Chân Công chúa che mặt khóc thút thít. Giang Thi Nhiễm siết chặt tay Chân Chân Công chúa:"Chân Chân, chỉ là ta quá ngạc nhiên thôi, không hề có ý chê cười muội.

Muội đừng khóc, cho dù muội có ra sao thì chúng ta vẫn là bạn tốt, ai dám nói gì về muội, ta sẽ rút roi vụt kẻ đó!"

"Thi Nhiễm!"

Chân Chân Công chúa nước mắt tuôn như mưa:

"Ta đã nhiều lần muốn buông xuôi cuộc sống, nhưng lại không cam lòng. Ta thực sự không cam lòng!"

Nàng là công chúa, thân phận cao quý.

Phụ hoàng chẳng hề đoái hoài đến mấy người con gái, cũng không có mẫu hậu thay các nàng an bài chuyện chung thân.

Nàng đã cố gắng biết bao mới có thể đi đến ngày hôm nay, nhưng chỉ vì một trận núi lở kia, mọi thứ đều sụp đổ.

Chân Chân Công chúa nước mắt lưng tròng nhìn Giang Thi Nhiễm, cười khổ trong lòng.

Mặc dù tâm tư Thi Nhiễm cũng không hề xấu xa, nhưng tính tình ít nhiều kiêu căng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!