Chương 6: (Vô Đề)

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Mời Thanh Quân tỷ tỷ ngồi.

"Kiều Chiêu không đứng dậy nhưng giọng điệu rất khách khí. Thanh Quân hơi bất ngờ, nhìn qua Kiều Chiêu rồi hành lễ:"Nô tỳ không dám.

Nô tỳ tới truyền lời của lão phu nhân."

Kiều Chiêu bình tĩnh nghe lời Thanh Quân truyền lại.

Không cần thỉnh an, không đến học đường, tức là sau này không cho nàng xuất môn?

Tư tưởng Đại Lương khá tiến bộ, nữ tử không bị nghiêm cấm xuất môn.

Cho dù có là cô nương chưa lấy chồng, nếu muốn đi dạo phố cũng chỉ cần thông báo cho trưởng bối rồi mang theo nha hoàn bà tử theo là được.

Kiều Chiêu tính tình trầm tĩnh, cũng không có nhiều hứng thú tham gia yến hội hay bát phố, nhưng hiện tại nàng không thể không xuất môn.

Bị nhốt ở nhà thì làm sao có thể gặp lại huynh trưởng?

"Làm phiền Thanh Quân tỷ tỷ nói lại với lão phu nhân là ta đã biết, sau này sẽ chép lại kinh Phật thật tốt để đưa cho ngài.

"Chờ Thanh Quân đi rồi, trong phòng ngoài Kiều Chiêu cũng chỉ còn có A Châu. Nàng không quay lại chỗ ở của mình, mà nha hoàn trước đây hầu hạ Lê Chiêu cũng không thấy đâu."A Châu, ra xoa bóp đầu cho ta."

"Dạ.

"A Châu vâng một tiếng rồi lách ra phía sau Kiều Chiêu. Kiều Chiêu quay lại hỏi nàng :"Học theo nhé?"

Nàng nắm tay A Châu, day day giữa lông mày nàng: "Đầu tiên ấn vào huyệt ấn đường sau đó từ từ đi xuống...! Đúng, chú ý điều chỉnh lực...

"*Huyệt ấn đường: Hướng dẫn một lượt độngtác từ trên xuống dưới, Kiều Chiêu hỏi A Châu:"Nhớ kỹ chưa?"

A Châu vẻ mặt mờ mịt: "...

"Cô nương thật thích nói đùa! Nha hoàn tuy rằng có chút ngốc (Kiều Chiêu lấy bản thân ra so sánh), Kiều Chiêu cũng không vội vã hấp tấp mà cầm mấy tay A Châu dạy lại một lần nữa. Lòng bàn tay A Châu chảy đầy mồ hôi."Đừng quá căng thẳng, có thể từ từ rồi học, cũng không khó đâu.

"Nghe được lời đầu của cô nương nhà mình, A Châu thở nhẹ ra một chút. Nghe đến câu cuối, mồ hôi túa ra nhiều hơn. Kiều Chiêu đành cho nghỉ tạm một lúc:"Đi rửa tay trước đi, rồi quay lại ta sẽ dạy em."

A Châu như được đại xá đi rửa tay ngay lập tức, Kiều Chiêu nâng ngón tay mề mại như liễu nhẹ nhàng day huyệt thái dương.

Mọi sự do nhân, phải tìm cách không bị nhốt ở trong nhà nữa, như vậy, trước hết cứ chép kinh phật vậy, ngày Phật Đản sắp đến rồi.

Không bao lâu sau, A Châu quay lại thấy cô nương đã thiu thiu ngủ.

Cô nương dựa vào thành giường nhắm mắt lại, lông mi thon dài rủ xuống, giữa đôi mày hiện ra vài phần mỏi mệt.

A Châu nắm chặt tay lại.

Cô nương mệt mỏi như vậy mà còn kiên nhẫn dạy nàng, sao nàng lại ngu dốt như vậy!

A Châu quyết tâm sẽ phải học thuộc bộ thủ pháp xoa bóp, rồi rón rén phủ lên người Kiều Chiêu một lớp chăn mỏng.

Hương thơm bay đến, theo đó là âm thanh sung sướng của Hà thị: "Chiêu Chiêu, cơm nấu xong rồi, con nhanh --

"Nhìn thấy tình hình trong phòng, Hà thị vội hạ giọng xuống. Kiều Chiêu đã mở mắt."Cơm xong rồi ạ? Con đang đói đến không ngủ được đây."

Hà thị vội vàng bày thức ăn vừa đem lên, tự mình gắp một đũa thịt viên đặt vào trong bát Kiều Chiêu, dịu dàng nói: "Chiêu Chiêu mau nếm thử, đây là món sở trường của Phương ma ma.

"Kiều Chiêu ăn một miếng. Thịt non mềm, thơm ngào ngạt, mỹ vị vừa lướt qua nơi đầu lưỡi, như đã kịp xoa dịu dạ dày."Ngon quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!