Chương 38: (Vô Đề)

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Công tử, người chậm chậm một chút, chậm chậm chút đã, coi chừng kẻo ngã!

"Gã sai vặt Thanh Cát hớt hải đuổi theo Tam công tử Lê phủ Lê Huy. Cậu thiếu niên vóc người cao gầy, chạy lại thật nhanh, vọt vào Tây phủ là chạy thẳng đến Nhã Hòa Uyển. Cậu lao vào rồi sửng sốt dừng ở bậc cửa. Thiếu nữ ngày trước xinh đẹp tuyệt trần, giờ đây trên gương mặt trắng nõn như ngọc đã có một vết thương ghê rợn máu thịt mơ hồ, trông qua mà phải giật mình."Tam muội –

"Thiếu niên há hốc mồm, ngực tưng tức khó chịu. Cậu vẫn không thích người muội muội này, bởi vị muội ấy quá tùy hứng, suốt ngày bắt nạt tỷ tỷ, thậm chí vào lúc nghe tin tỷ tỷ bị từ hôn, cậu còn đột nhiên nảy ra suy nghĩ, giá mà Tam muội không trở về thì tốt biết bao. Nhưng tại sao khi nhìn bộ dáng hiện giờ của Tam muội, cậu lại xúc động muốn khóc chứ? Cho dù muội ấy có thế nào đi chăng nữa, cũng là muội muội ruột thịt của chính mình, thế mà lại bị người ngoài ức hiếp thành thế này, còn người làm ca ca như cậu lại chưa từng bảo vệ muội ấy."Thật xin lỗi, ca về trễ rồi.

"Thấy Kiều Chiêu yên lặng không nói gì, Lê Huy nghĩ là nàng đang tức giận, ân hận lẩm bẩm. Gã sai vặt Thanh Cát đứng ở bên nói:"Tam cô nương, không phải là do công tử của chúng ta không lo lắng sốt ruột, lúc tiểu nhân đến Quốc Tử Giám, công tử đang làm bài kiểm tra của tiên sinh, không truyền được tin vào –"

"Thanh Cát, đừng nói nữa!

"Lê Huy quát to, cắt ngang lời giải thích của Thanh Cát. A Châu lên tiếng giảng hoà:"Tam công tử, cô nương đang bôi thuốc, không nói được.Lê Huy nhìn Hà thị:Thái thái, tổ mẫu và cha đến nha môn Cẩm Y Vệ rồi phải không?"

"Phải.

"Thấy Lê Huy xuất hiện, sắc mặt của Hà thị hòa hoãn hơn chút. Bà sai người đi gọi lão gia và Tam công tử về theo lời lão phu nhân, thấy Lê Huy mãi không về, cũng không ngạc nhiên lắm, bây giờ không ngờ là không phải. Hà thị là một người rất thực tế, nếu có ai đối xử tốt với con của bà, bà sẽ thấy người đó rất tốt. Nếu không phải bây giờ đang lúc gấp gáp, chắc chắn bà sẽ sai Phương ma ma kho đầu sư tử cho Tam công tử ăn."Vậy để ta đi tìm tổ mẫu và cha!"

Lê Huy quay đầu chạy, chạy được mấy bước thì quay lại, hai tay vỗ vai Kiều Chiêu, nghiêm mặt nói: "Tam muội, muội yên tâm, ta sẽ không để cho muội không dưng bị ức hiếp như vậy!"

Thấy Lê Huy sắp đi, Hà thị vội vàng gọi với theo: "Con đừng đi, lão phu nhân đã dặn rồi, bây giờ là cha con đi đưa cơm, đến tối thì đến lượt con!"

"Thái thái, tổ mẫu lớn tuổi, cha...! Chậc, cha cũng lớn tuổi, ta lo cho bọn họ quá không chịu được, phải đi xem một chút mới yên tâm.

"Kiều Chiêu hơi hơi cười. Đúng là làm khó cho Tam ca, không tiện nói phụ thân chẳng ra làm sao, đành phải tìm một cái cớ như vậy. Hà thị gay gắt ngăn Lê Huy lại:"Dù thế nào con cũng không được đi, chuyện hôm nay phải nghe lời lão phu nhân."

"Thái thái!

"Lê Huy hối hận không thôi. Biết vậy thì đã đi thẳng từ Quốc Tử Giám rồi, chẳng qua cậu muốn xem qua tình hình Tam muội thôi. Kiều Chiêu nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Hà thị."Chiêu Chiêu sao vậy con?"

A Châu nói với Hà thị: "Thái thái, cô nương muốn đến nha môn Cẩm Y Vệ tìm lão phu nhân và mọi người."

"Việc này –

"Từ trước đến giờ Hà thị chưa bao giờ từ chối yêu cầu của nữ nhi, bây giờ rơi vào thế khó xử, không khỏi nhìn Kiều Chiêu. Kiều Chiêu chớp chớp mắt, lại nhẹ nhàng lắc lắc ống tay áo Hà thị. Lòng Hà thị mềm nhũn:"Được rồi, chờ nương đi sửa soạn một lát rồi chúng ta cùng đi."

Hà thị nói xong còn không quên quay sang Lê Huy: "Tam công tử muốn thì đi cùng luôn cũng được."

Lê Huy: "...

"Không phải vừa đòi nghe lời tổ mẫu à, nguyên tắc của kế mẫu đi đâu mất rồi? Trước cửa nha môn Cẩm Y Vệ, người xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều. Có câu, phép tắc không trách được nhiều người, bách tính bình thường sợ Cẩm Y Vệ như sợ hổ vồ bây giờ lại rỉ tai nhau bàn tán xôn xao."Đã nói thế rồi cơ mà!

Hôm nay Đại Đô Đốc của chúng ta không có ở đây, sao các ngươi vẫn còn đứng ở nha môn Cẩm Y Vệ uống trà xơi cơm là thế nào?

Đây là muốn tới phá hoại à?"

Lê Quang Văn xì một tiếng:

"Ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này, trước mặt bao nhiêu vị bách tính hương thân thế này mà Cẩm Y Vệ các ngươi dám đổi trắng thay đen thế à? Chúng ta chỉ đang chờ Giang Đại Đô Đốc đến thôi, đã đập phá của các ngươi viên gạch viên ngói nào chưa? Đập chưa?"

"Chưa đập! Chưa đập!

"Có kẻ gan lớn núp trong đám dân chúng gào to rồi rụt cổ lại, kể cả có là Cẩm Y Vệ mắt như cú vọ cũng không tìm ra là ai. Một đám Cẩm Y Vệ đau cả đầu. Mấy cái chuyện này đều là do Giang đại cô nương gây họa, để cho người ta làm loạn lên thế này. Nếu là chuyện khác thì không nói, chỉ cần dựa vào oai phong của Cẩm Y Vệ, hù dọa mấy câu thôi là đối phương phải biết đường mà lui rồi. Nhưng mà lại là chuyện của mấy tiểu cô nương, không có trưởng bối phía trên lên tiếng, thì đúng là bọn họ không thể tự tiện làm ẩu được."Thập Tam gia!"

Chúng Cẩm Y Vệ đồng loạt cúi chào, tách sang hai bên, thở phào nhẹ nhõm.

Đại Đô Đốc không có ở đây thì Thập Tam gia ra mặt cũng được.

Hai bên tách thành một đường để lộ ra một nam tử trẻ tuổi, áo đỏ ủng đen, bên hông đeo tú xuân đao mạ vàng mạ bạc, mặt mày không xuất chúng đến mức khiến ai nấy phải thán phục, nhưng cũng đủ lạnh lùng để trấn an được tình cảnh lúc bấy giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!