Chương 37: (Vô Đề)

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Vậy để con dâu đi." Hà thị hùng hổ đi mất.

Đặng lão phu nhân khẽ nhếch miệng.

Bà để con dâu chày cối đi tống cổ đuổi đánh cô nương phủ Cố Xương Bá, tuyệt đối là chọn mặt gửi vàng.

Nói gì đi chăng nữa, Tam nha đầu bị thương ở phủ Cố Xương Bá, lại còn trên cái chỗ chết người là gương mặt.

Cứ cho là có thuốc của thần y thì ai dám đảm bảo chắc chắn sẽ không để lại sẹo?

Thân là chủ nhân cử hành buổi gặp gỡ lần này, để khách bị thương như vậy mà nghĩ là xách hai cái hộp rách rưới đến cửa nói một câu xin lỗi là xong chuyện à?

Hứ, Lê gia bọn họ không báu mấy cái đấy!

Lão phu nhân vuốt vuốt ngực cho xuôi, đột nhiên cảm giác có con dâu như vậy cũng không tệ, ít nhất gặp phải chuyện thế này thì không sợ tức nghẹn trong lòng, càng không lo sợ ánh nhìn của người ngoài.

Dù sao thì ai lại so đo cùng một kẻ chày cối chứ!

Đặng lão phu nhân dừng lại suy nghĩ, nhìn Kiều Chiêu.

Vết thương trên gò má phải của Kiều Chiêu đã bôi lên một lớp cao trong suốt.

Trên gương mắt trắng nõn hằn một vết máu dữ tợn, phá tan tành một nửa dung nhan.

Nhưng thiếu nữ vẫn bình tĩnh, thậm chí nếu nhìn qua sẽ không có cảm giác là nàng đang đau, chỉ có mu bàn tay nổi gân xanh nắm chặt lại là không giấu được cảm giác thực sự.

Đặng lão phu nhân nhất thời đau lòng xót xa không dứt: "Cái đứa nhỏ này thật là, sao đau như vậy mà cũng không nói.

"Kiều Chiêu đắp thuốc trên mặt, không dám mở miệng linh tinh, đành chớp chớp mắt vài cái. Đặng lão phu nhân quay đầu ra chỗ khác, kìm nén giọt nước mắt chực trào nơi khóe mắt rồi quay lại nghiêm mặt nói:"Chiêu Chiêu, cháu yên tâm.

Dù nhà chúng ta không phải nhà quyền quý gì, nhưng cũng không thể để cháu chịu uất ức như vậy, cứ tính thế đi!"

"Tổ mẫu –

"Kiều Chiêu không nhịn được bật ra hai chữ. Đặng lão phu nhân khẽ khàng vuốt tóc Kiều Chiêu, ngăn nàng nói tiếp:"Tam nha đầu, cháu muốn nói gì tổ mẫu đều biết, nhưng không phải gặp chuyện gì cũng ngậm bồ hòn làm ngọt được.

Cái chức Tu soạn ở Hàn Lâm Viện của cha cháu, có làm hay không cũng chẳng sao.

Nếu nó mà vì giữ cái chức quan to như mắt muỗi kia mà không che chở được con gái của mình thì tổ mẫu sẽ không tha cho nó!

"Kiều Chiêu cong mắt cười. Xem ra vẫn là phụ thân đại nhân mạnh nhất, lăn lộn làm Tu soạn ở Hàn Lâm Viện mười mấy năm nay, cuối cùng lại thành chân đất đi tất không mòn. Đến giờ vẫn chưa từng nghe Cẩm Y Vệ lại đi trị tội một quan nhỏ trong Hàn Lâm Viện. Băng Lục cắt vải mỏng, định băng lại vết thương trên mặt Kiều Chiêu, bị Kiều Chiêu tránh."Cô nương?

"Băng Lục lơ mơ không hiểu. A Châu biết Kiều Chiêu nói chuyện khó khăn, giải thích:"Trời nóng quá, băng vải lại dễ mưng mủ."

Băng Lục hậm hực cất vải mỏng, nghĩ một chút lại không phục, liếc mắt nói: "Nhìn ngươi đi, ngươi cứ như vậy thì sao mà bảo vệ cô nương cho tốt được cơ chứ? Nếu mà thành ta thì ai dám bắn cô nương ta cứ đạp cho một cước rồi tính tiếp.

"Kiều Chiêu nhẹ nhàng đụng A Châu. A Châu hiểu ý, hỏi:"Cô nương, người mệt à?"

Kiều Chiêu gật đầu.

"Chiêu Chiêu, vậy cháu cứ nghỉ ngơi đi đã, tổ mẫu qua đó một chút xem sao."

Hà thị đi đến sảnh đãi khách, vừa vào thì thấy Lê Kiểu đang uống trà cùng Đỗ Phi Tuyết, lập tức lửa giận dâng trào, đi phăm phăm đến trước mặt hai người.

"Mẫu thân –

"Lê Kiểu vội vàng đặt ly trà xuống rồi đứng dậy. Đỗ Phi Tuyết đứng lên, dè dặt cúi người trước Hà thị:"Hà phu nhân, hôm nay Tam cô nương bị thương ở trong phủ chúng ta, thật sự xin lỗi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!