Chương 9: Mảnh kí ức

Tôi đến giờ vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lục Thương hồi cấp ba.

Hôm đó là lễ hội văn hóa, vậy mà tôi vì thi không tốt, trốn vào một phòng học hẻo lánh ở dãy nhà phía tây để khóc.

Còn Lục Thương thì trốn trong đó…để ngủ.

Bị tôi làm ồn tỉnh dậy, anh ngồi dậy, tóc hơi rối, trông rất đẹp trai,

nhưng đôi mắt đen thẫm lại khiến người ta cảm thấy khó gần.

Lén khóc còn bị người phát hiện, trong lúc hoảng loạn tôi chỉ muốn chạy đi. Đúng lúc ấy, hành lang vang lên tiếng bước chân.

Tòa nhà này bình thường vốn không có ai, giờ này mà có người đến, lại còn nhiều người như vậy, chắc chắn là đám lưu manh.

Tôi hơi sợ, không biết phải chạy đâu.

Thì bỗng nhiên, bị một người kéo vào lòng. Anh nắm tay tôi, kéo tôi ra sau dãy tủ cuối lớp.

Tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ, mùi xà phòng sạch sẽ tràn vào mũi.

Tôi tưởng người anh sẽ có mùi mồ hôi, mùi thuốc lá, nhưng không hề, chỉ có mùi xà phòng nhàn nhạt, vậy mà lại khiến tôi cảm thấy an tâm kỳ lạ.

Tôi không dám phát ra tiếng, cũng không nhìn rõ được mặt anh, tiếng ve mùa hè kêu inh ỏi bên tai, khó chịu vô cùng.

Khi ấy, những chàng trai mười bảy mười tám tuổi đang ở độ tuổi bồng bột nhất.

Cái gì cũng tò mò, video bị cấm cũng phải tìm xem cho bằng được.

Cho nên, không lâu sau, trong tiếng cười hò reo của đám lưu manh— trong lớp bắt đầu phát ra tiếng…

…tiếng hỗn tạp giữa đàn ông và đàn bà trong mấy cái phim kia.

Thấy chưa đủ, bọn chúng còn tăng âm lượng lên.

Tôi cố gắng lắng nghe tiếng ve để phân tán sự chú ý.

Nhưng khoảnh khắc này thực sự quá mức xấu hổ.

Vì đang trốn nên tôi và anh ấy dính sát vào nhau, lớp áo sơ mi bằng vải cotton không thể ngăn nổi hơi nóng từ cơ thể, mùi xà phòng như từng bong bóng nhỏ lặng lẽ len lỏi vào mũi tôi.

Mồ hôi vì cái nóng oi ả của mùa hè, không thể tránh khỏi mà chạm vào nhau.

Không biết đã qua bao lâu, bao lâu.

Video kết thúc, đám lưu manh kia xì xào rời khỏi lớp.

Tôi cứng đờ người, cho đến khi nghe thấy tiếng rên khẽ của người con trai phía dưới, tôi mới bật dậy như bị điện giật.

"Xin, xin lỗi, tôi…

"Có nên xin lỗi không? Tôi không biết. Chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chẳng thể nghĩ được gì. Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, chỉ là không nhìn tôi nữa. Nói ra thì cũng lạ, ánh mắt tôi lúc đó lại dừng ở tai phải của anh. Trên đó đeo không ít khuyên, đúng chuẩn mấy tên"bad boy" chính hiệu.

Xuất hiện ở nơi này, anh chắc cũng chẳng phải người tốt gì.

Cuối cùng, tôi chỉ biết hoảng hốt mà bỏ chạy khỏi đó.

Lẽ ra tôi đã biết đám lưu manh hay lui tới dãy nhà phía tây ấy, thì không nên quay lại đó nữa. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại cứ cách vài hôm là tìm đến.

Tôi không biết mình đang tìm ai, cũng không biết mình đang mong chờ điều gì. Cho đến một ngày, tôi bước vào lớp học, thấy người con trai ấy đang nằm ngủ trên bục giảng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!