Vết thương trên người Lục Thương tuyệt đối không thể chỉ là do va chạm nhẹ mà có được. Từ đó, tôi suy đoán chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
Có thể là cảnh sát bắt đầu hành động rồi.
Cũng có thể bên trong họ đã xảy ra mâu thuẫn nội bộ. Tôi chỉ biết cánh cửa khóa mật mã này không mở nổi, và Lục Thương đã mấy ngày nay không đến.
Nếu tình hình cứ tiếp diễn thế này, tôi sẽ ch. ết đói mất. Không ngờ cuộc đời tôi đầy rẫy những tổn thương lại kết thúc như vậy, khiến tôi không khỏi buồn đau. Rồi tôi lại nghĩ, có lẽ tất cả đều là điều tôi đáng nhận.
Cảm giác ch. ết vì đói khát rốt cuộc là như thế nào nhỉ?
Chắc cũng khá đau đớn. Tôi chỉ hy vọng trước khi chết, mình sẽ chìm vào giấc ngủ.
Khi tôi đang m.ô.n. g lung suy nghĩ như vậy, bỗng từ cửa vang lên tiếng nổ dữ dội. Rồi tiếng gõ cửa liên tục. Tôi giật mình đứng dậy. Giọng người bên kia cửa rõ ràng không thể nhầm lẫn. Là… Hạ Xương Húc.
"Này, này!! Bên trong có người không???"
Tôi ngay lập tức gõ cửa đáp lại. Lúc này nghe thấy tiếng đồng nghiệp thân thiết đến nhường nào, rồi tôi nghe Hạ Xương Húc bảo tôi lùi vào trong một chút.
Sau vài giây, cùng với một tiếng s.ú.n. g nổ, ổ khóa mật mã bị phá hỏng. Cánh cửa bật mở.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy toàn bộ nơi giam giữ mình. Hình như là tầng hầm của một biệt thự. Lửa bùng cháy dữ dội không rõ từ đâu lan ra.
Lúc này tôi mới nhận ra, nếu Hạ Xương Húc đến muộn hơn một chút nữa, có lẽ tôi không phải ch. ết đói mà là ch. ết cháy mất rồi.
"Em không sao là tốt rồi.
"Người đàn ông nhìn thấy tôi vẫn nguyên vẹn thì thở phào nhẹ nhõm, tiến đến ôm tôi. Nhưng tôi phản xạ đẩy anh ra, đẩy xa ra tận phía sau."…
"Điều này khiến cả hai chúng tôi hơi ngượng ngùng. Tôi quay mặt đi, tự hỏi tại sao mình lại không thể từ chối vòng tay của Lục Thương nhỉ. Cuộc đời này của tôi chắc mất rồi. Anh ấy ho mấy tiếng, rồi nói với tôi:"Bên cảnh sát chúng tôi đã nắm được manh mối về Lục Thương, và người bảo kê phía sau là Hạo Chính Bình, liên quan tới các băng nhóm xã hội đen và tội ác."
"Hiện chúng tôi đang tiến hành bắt giữ."
Anh nắm lấy cổ tay tôi, giọng hơi gấp gáp:
"Hiện có một đoạn video cần cô giải mã." Tôi bị kéo đi đến một chiếc máy tính.
"Lục Thương chắc đã nói mật mã cho cô rồi đúng không? Hãy nói cho chúng tôi biết."
"…"
Tôi đứng ch. ết trân tại chỗ.
"Mật mã gì cơ?
"Tôi nhìn thấy trong mắt anh ta lóe lên một tia thất vọng dữ dội, rồi ngay lập tức cố giữ bình tĩnh lại. Anh ta ấn tay lên vai tôi."Lục Thương chắc chắn đã nói với cô rồi, cô hãy cố nhớ lại đi?" Mật mã? Tôi bắt đầu lục lọi trong đầu, nói gì đến mật mã, anh ấy thậm chí rất ít khi nhắc đến con số với tôi.
"Làm ơn đi, chuyện này thật sự rất quan trọng."
Lúc này, ánh mắt của Hạ Xương Húc thành khẩn đến không thể thành khẩn hơn.
"Cô là một cảnh sát tốt, đúng không?"
"Nhanh nói cho chúng tôi mật mã đi, chỉ khi biết được thì chúng ta mới cứu được người dân."
"Vãn Vãn, cô chắc không muốn tội phạm trốn thoát đâu…
"Nhưng Lục Thương thật sự không từng nhắc với tôi bất cứ con số nào. Điều duy nhất anh ấy để lại cho tôi là… một chiếc vòng cổ? Tôi vô thức nắm chặt viên đá quý trên cổ."Không có mật mã, nhưng lại có…"
"Có gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!