Tôi bị Lục Thương giam giữ rồi.
Lúc anh ôm tôi, chắc là đã tiêm gì đó vào sau gáy tôi.
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong căn phòng trống rỗng này.
Tôi đã kiểm tra từng ngóc ngách, không một hạt bụi, cửa ra vào còn có khóa mã số. Tất cả thiết bị liên lạc trên người tôi đều bị lấy đi, đến cả quần áo cũng bị thay bộ khác.
Tôi bắt đầu hối hận vì sự sơ suất của mình.
Tại sao mỗi lần đối mặt với anh, tôi lại chẳng có một chút phòng bị nào? Lần trước theo dõi anh ở cửa hàng tiện lợi là vậy, lần này cũng vậy.
Tuy đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng lại không có lấy một ô cửa sổ.
Tôi chẳng thể biết được thời gian đã trôi qua bao lâu, mà đó lại là thứ dày vò tôi nhất.
Tôi bắt đầu ép bản thân đếm thời gian. Đếm đến giây thứ bảy nghìn hai trăm ba mươi mấy, cửa phòng mở ra.
Người đàn ông đẩy cửa bước vào, khi thấy tôi cũng không có biểu cảm gì bất ngờ, thậm chí còn nhướn mày với tôi như thể đang đùa cợt.
"Ngủ ngon chứ?
"Nếu có bất cứ thứ gì trong tay lúc đó, tôi chắc chắn sẽ ném thẳng vào mặt anh. Nhưng rất nhanh, anh lại tự đưa cho tôi một thứ để ném. Có lẽ là đồ ăn anh mang đến. Kiểu như hoành thánh. Tôi đột ngột hất hết mọi thứ vào mặt anh. Anh không tránh né. Tôi nhìn nước súp chảy theo đường chân mày anh trượt xuống dưới. Anh chỉ nhẹ nhàng mở miệng hỏi tôi:"Không thích à?"
"Tôi nhớ trước đây em thích ăn món này nhất mà."
Không biết từ khi nào, từng lời anh nói với tôi đều trở thành vũ khí, đ.â. m thật sâu vào tim tôi.
"Cút đi.
"Tôi chỉ có thể nói với anh như vậy. … Nhưng so với việc mắng anh, tôi lại càng muốn mắng chính mình. Người đàn ông đứng yên nhìn tôi một lúc, rồi quay người rời khỏi phòng. Tôi cứ tưởng anh sẽ không quay lại nữa. Kết quả là anh đi tắm, thay bộ đồ khác rồi quay lại. Lại còn mang cho tôi một thứ. Một chiếc đồng hồ báo thức."Tôi biết thứ em cần nhất là cái này.
"… Đồng hồ được đặt cạnh đầu giường, để tôi có thể biết thời gian đang trôi qua. Quả thực với tôi mà nói, điều này rất quan trọng, nhưng người đưa nó cho tôi thì tôi lại vô cùng căm ghét."Anh có thể biến đi được không?"
Tôi quay lưng lại, không muốn nhìn anh.
"Không được đâu." Người đàn ông đó lại nằm xuống ngay bên cạnh tôi.
"Tôi còn muốn qua đêm cùng em nữa mà." Những lời đó chẳng khác nào châm thêm lửa vào cơn giận của tôi. Tôi giật mạnh cổ áo anh,
"Anh nghĩ làm thế là có thể trốn tránh tất cả sao?"
"Tôi là cảnh sát, việc tôi mất tích sẽ sớm bị phát hiện thôi, anh nghĩ có thể giam tôi được bao lâu?"
"Anh nghĩ con đường như vậy có thể đi tiếp được sao?"
"Cùng tôi ra đầu thú đi… được không, Lục Thương, nếu ra đầu thú…" Tôi còn có thể nói gì đây, nếu anh ra đầu thú… Tôi chầm chậm, chầm chậm ngồi sụp xuống.
"Nếu phải ngồi tù, tôi sẽ cùng ngồi với anh, nếu là án tử… tôi sẽ cùng c.h.ế. t với anh…
"Câu nói này, thật trẻ con biết bao. Nhưng tôi không biết phải làm sao nữa, cảm giác tội lỗi khổng lồ đang nhấn chìm tôi. Cho đến khi anh nắm lấy cổ tay tôi. Tôi cảm nhận được ngón tay anh dịu dàng vuốt nhẹ lòng cổ tay tôi, và nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh:"Ngoan nào, đây là lần đầu tiên em chủ động chạm vào tôi."
"Nếu như chỉ cần thế này có thể khiến em quan tâm đến tôi, thì làm gì tôi cũng cam lòng."
"…"
Chúng tôi căn bản không nói cùng một ngôn ngữ, không cùng một thế giới.
Trà Đá Dịch Quán
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!