"Chuyện lần trước em nói, anh nghĩ sao rồi?"
Sáng thứ Hai, trong cửa hàng tiện lợi, tôi nhìn dòng xe tấp nập ngoài cửa sổ rồi nhắn tin cho anh.
Không lâu sau, hai tin nhắn được gửi tới.
"Phải nhắn tin mới nói được à?"
"Không chịu kết bạn WeChat với tôi hả?"
"……" Tôi gần như tưởng tượng được cảnh người nào đó đang nhếch môi mà soạn tin.
Tôi trả lời:
"Anh đừng có nói nhảm nữa, anh rốt cuộc có đồng ý hay không?"
"Đồng ý cái gì cơ?"
Bên kia lại làm bộ như hoàn toàn không hiểu.
Tôi hít sâu một hơi, rồi từng chữ một gửi đi:
"Anh rốt cuộc có đồng ý ở bên em không?"
"……"
Thứ còn lại chỉ là một khoảng lặng thật dài.
Tôi đặt điện thoại xuống, vò đầu đầy bực bội. Tại sao tôi lại đi tin cái nhóm của Hạ Xương Húc chứ?
Nào là:
"Cô mà tỏ tình thì chắc chắn sẽ thành công."
"Cô tỏ tình thành công thì chúng tôi sẽ moi được thông tin."
"Moi được thông tin thì nhất định sẽ tóm được tội phạm."
Sau một hồi im lặng rất lâu, Lục Thương chỉ nhắn lại:
"Để tôi suy nghĩ đã."
Trà Đá Dịch Quán
"……"
Thật sự khuyên nhà mạng nên phát triển tính năng thu hồi tin nhắn SMS, tôi thực sự rất muốn thu lại mấy câu vừa rồi.
Tôi đang đứng trước quầy thu ngân tự dằn vặt thì— một lon Coca lạnh chạm vào trán tôi.
Cảm giác lạnh buốt khiến tôi giật b.ắ. n người. Đang định quát xem là khách nào vụng về, thì bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.
"……"
Tôi càng ngày càng không hiểu nổi cảm xúc của mình mỗi khi đối mặt với Lục Thương. Y hệt như lần đầu gặp anh lúc còn niên thiếu.
"Sao anh tới đây?" Tôi trừng mắt nhìn anh.
Anh lại cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!