Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
"Nghe gió đoán vị trí, che mắt giết người." Gã thủ lĩnh áo đen ở bên ngoài trận Cô Hư cười khẩy. "Nếu cho rằng cứ như thế có thể phá trận Cô Hư thì ngươi cũng quá ngây thơ rồi." Hắn móc ra một ống sáo từ trong ngực áo, sau đó một khúc ca trong trẻo mà thê lương lạnh lẽo vang lên, trong màn đêm vắng lặng lại càng thêm quỷ dị.
Hai người ở trong trận Cô Hư đều nghe thấy tiếng nhạc vang lên, Đường Liên cau có nhíu mày.
Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy trong nháy mắt tiếng gió ôn hòa khi nãy đột nhiên cũng trở nên cuồng bạo dữ dộ, nhưng lại không giống như có tiếng người len vào giữa tiếng gió, đang lúc hắn còn do dự thì có mấy luồng khí công phá thẳng về phía hắn. Tuy hắn vẫn kịp ngăn cản đối phó nhưng vẫn không tránh khỏi bị thương.
"Tập trung!" Đường Liên giận dữ hét, thanh âm vô cùng vang dội, mang theo công lực Sư Tử Hống của Phật môn.
Tiếng sáo ấy cũng vì thế mà ngưng trệ, Lôi Vô Kiệt thở phào một hơi, kịp thời cản phá một bàn tay quỷ khác.
Đường Liên cười nói: "Tuy cái này đúng là trận Cô Hư nhưng nếu so sánh với trận Cô Hư mà tam sư công từng kể với ta thì vẫn còn chênh lệch quá xa. Nghe nói năm đó Ma giáo chinh phạt phương đông, bên dưới núi Kỳ Liên đặt trận Cô Hư bao phủ cả trăm dặm, trong đó có trăm loại quỷ mị xuất hiện, giống như địa ngục trần gian. Mà khi đó tam sư công cũng chỉ hơn ta bây giờ ba tuổi, tam sư công còn có thể công phá kỳ trận như vậy, chỉ một trận Cô Hư bé nhỏ thế này mà ta cũng thua thì quả là phí công thành Tuyết Nguyệt dạy dỗ nhiều năm."
"Sư huynh có cách phá trận rồi sao?" Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.
Đường Liên nhón mũi chân, nhảy phắt ra sau lưng Lôi Vô Kiệt, hai người lưng tựa lưng đứng giữa trận, bảo vệ kẽ hở phía sau của nhau. Họ ở trong trận giống như người mù, nhưng với thế đứng như vậy đã giảm bớt khả năng bị đánh lén từ bốn phương tám hướng nhiều lần.
"Sư huynh thật lợi hại."
"Đây là chuyện bình thường." Đường Liên nói. "Mấu chốt của trận Cô Hư chính là người bày trận, hiện giờ chúng ta cần phải tìm ra người này. Chỉ cần tìm ra hắn, đánh bại hắn thì có thể phá trận."
"Thế nhưng giờ chúng ta đang ở bên trong trận Cô Hư, làm sao có thể tìm hắn chứ?" Lôi Vô Kiệt hỏi.
Đường Liên mỉm cười: "Tiếng sáo. Hắn không nên thổi sáo, người bày trận phải bảo đảm tuyệt đối chỗ ẩn nấp, nhưng hắn đang cuống, để lộ sơ hở. Chúng ta cùng hợp lực phá trận."
"Tuân lệnh." Lôi Vô Kiệt lớn tiếng đáp, hai nắm đấm vung lên, đanh bay những kẻ áo đen đang cố gắng tiếp cận, nhưng cùng lúc đó hơi thở của hắn cũng ngày càng nặng nề, hắn biết với thể lực hiện tại của mình chỉ có thể đánh ra được một trăm chiêu, mà sau một trăm chiêu nếu Đường Liên vẫn chưa phá xong trận, chỉ e bản thân đã kiệt lực mà chết.
Bấy giờ Đường Liên nhắm chặt hai mắt, công phu nghe tiếng gió đoán vị trí của hắn vẫn còn chưa bằng những cao thủ ám khí đỉnh cao như Đường lão thái thái, Đường lão thái gia và Đường gia Tam thiếu gia, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, hắn liền tìm được tung tích tiếng sáo, tinh thần của hắn tập trung theo tiếng sáo ngược gió mà đi, rốt cuộc cũng tìm ra gã áo đen đang thổi sáo, lúc này gã đang ngồi trên một cành cây cách đó không xa.
"Chính là chỗ này." đôi mắt Đường Liên đột ngột mở ra, một đóa Phật Nộ Đường Liên xuất hiện trong tay phá không bắn tới, trận Cô Hư giống như bị xé toạc, toàn bộ cảnh tượng xung quanh từng chút một hiện ra.
Người đang đứng trên cành cây kia buông thõng cây sáo trong tay, ông ta nhìn thấy đóa Thất Biện liên yêu dã quỷ dị bay vọt về phía mình thì vội vàng nhảy xuống. Nhưng đóa hoa sen kia đột nhiên nổ tung trên không trung, bảy cánh hoa sen tản ra bảy hướng khác nhau, trong đó có một cái xuyên thẳng qua lồng ngực của ông ta, máu tươi mãnh liệt trào ra, ông ta nặng nề ngã xuống đất.
"Phá trận rồi." Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.
"Đúng thế. Đã phá xong." Trả lời hắn lại là một giọng nói xa lạ.
Lôi Vô Kiệt giật mình, Đường Liên cũng sợ toát mồ hôi lạnh, chẳng biết từ lúc nào đứng giữa Lôi Vô Kiệt và đl là một người mặc trường bào màu tím, trong tay hắn cầm một chiếc quạt xếp, cười nửa miệng.
"Ngươi…." Đường Liên xoay người, quạt xếp trong tay người kia xoay một cái đánh văng Đường Liên ra ngoài, Đường Liên nặng nề ngã xuống đất phun ra một ngụm máu tươi.
Người mặc áo tím xoay người hỏi những người áo đen còn lại: "Bạch Phát Tiên đi đâu rồi, theo kế hoạch lẽ ra lúc này hắn đã sớm giành phần thắng mới đúng. Hắn không có ở đây, với năng lực của các ngươi sao có thể là đối thủ của Đường Liên."
"Ngươi là đồ hèn hạ." Lôi Vô Kiệt cắn răng mắng.
"Hử?" Người mặc áo tím xoay người lại nhìn hắn. "Ngươi là ai? vì sao dám nói bản hầu hèn hạ?"
"Đánh người nhân lúc người ta không để ý, chẳng lẽ không phải quá hèn hạ hay sao?" Lôi Vô Kiệt cả giận mắng.
Người mặc áo tím bật cười: "Chẳng lẽ ta còn phải hô to Đường Liên ta tới để giết ngươi, rồi cúi người chào lẫn nhau xong mới có thể rút kiếm đối mặt hay sao?"
Lôi Vô Kiệt bực bội mắng: "Các ngươi vốn lấy nhiều đánh ít, lại thêm sư huynh ta vừa mới phá trận Cô Hư, tâm trí còn chưa tập trung, ngươi lại đánh lén như thế, quá hèn hạ."
"Ngươi nhầm rồi. Chúng ta không phải tới để đấu võ. Chúng ta tới để giết người." Người kia nheo mắt, quạt xếp trong tay vung lên, đánh thẳng về phía Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt vung tay nghênh đòn, cho rằng người áo đen chỉ nhẹ vung quạt lên thì có thể dễ dàng đón được. Nhưng lực trên chiếc quạt giống như nặng ngàn cân, quyền của hắn vốn thiên về tấn công mà vẫn bị quạt xếp đánh bật về phía sau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!