Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Phần lớn người bình thường chỉ có thể điều khiển một loại vũ khí, song đao song kiếm đã là cực ít, bởi khó có thể khống chế sự cân bằng, chỉ một chút sơ sẩy không chú ý sẽ để lộ sơ hở cực lớn, mà Thiên Nữ Nhụy lại có thể sử dụng đồng thời ba thanh đao!
Đường Liên cau mày nói: "Đặc điểm lớn nhất của Tam Đao vũ chính là nó gần như bá đạo tấn công, khi ba thanh đao đồng thời xuất hiện, nó sẽ tấn công liên tục, không chết không thôi!"
Hai tên kiếm khách lúc này trong lòng vô cùng ngạc nhiên, chỉ có thể nhanh chóng thối lui, lại thấy Thiên Nữ Nhụy vung đoản đao trong tay trái, dùng sức đánh vào đoản đao còn lại trên không trung, tay phải xoay nhẹ, thân hình ưu nhã xoay tròn, làn váy bay lượn, mềm mại như làn sóng gợn trên mặt nước. Đoản đao trên không trung phóng thẳng về phía gã thương nhân, hắc kiếm khách giơ kiếm muốn chặn, lại cảm giác kình lực từ đoản đao nặng tới ngàn cân, tay bị kịch liệt chấn động, kiếm rời khỏi tay.
"Cái này… Cái này…" Gã thương nhân kinh hãi hô lên.
Bạch kiếm khách vội vàng đứng chắn phía trước gã thương nhân, dùng sức vung kiếm trong tay, đánh bật đoản đao ra không trung.
Thiên Nữ Nhụy nhảy vọt lên, tay trái nàng thu đao vào trong tay áo, sau đó nắm lấy đoản đao kia, nhanh chóng lao xuống, đánh thẳng về phía thương nhân. Bạch kiếm khách cười lạnh một tiếng, kiếm trong tay đâm tới.
Thiên Nữ Nhụy mỉm cười, thân hình trên không trung xoay nhẹ, chậm rãi hạ xuống, mũi chân điểm nhẹ trên mũi kiếm của bạch kiếm khách, mượn kiếm thế của hắn lần nữa nhảy lên, vững vàng đứng sau lưng gã thương nhân, đao trong tay chọc nhẹ vào lưng hắn.
"Cái này…" Gã thương nhân sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thoáng cái té quỵ trên đất, "Không biết tại hạ đã làm sai chuyện gì, lại để Thiên Nữ tức giận đến tận đây! Tại hạ… Tại hạ…"
"Được rồi." Thiên Nữ Nhụy thu đao lại, đi lên phía trước, vỗ nhẹ hai cái trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi kia, an ủi, "Ta cũng chỉ dọa ngươi một chút thôi, sẽ không thật sự giết ngươi. Còn vì sao dọa ngươi, cũng chỉ là muốn để người ở đây biết được."
"Vị công tử này không chỉ đặt cược tiền thôi đâu, thứ mà hắn đặt cược còn quý hơn hai hộp minh châu này nhiều." Thiên Nữ Nhụy xoay người, hướng về phía những thương nhân khác cất cao giọng nói.
Đám người nhìn nhau, hít một hơi hơi lạnh: "Cược sống chết."
"Không sai, chính là cược sống chết." Thiên Nữ Nhụy cười khẽ.
Tiêu Sắt nhíu nhíu mày, hỏi Đường Liên: "Cược sống chết là sao?"
Đường Liên suy nghĩ rồi trả lời: "Đại khái là người thua không chỉ có để tiền lại mà còn phải để cả mạng lại luôn."
Mặt mũi Tiêu Sắt tái nhợt: "Ta nói muốn cược như vậy lúc nào?"
Lúc này Thiên Nữ Nhụy đã quay lại, mỉm cười với Đường Liên: "Liên, ta có thể giúp chàng lần này thôi, hôm nay mọi người biết Mỹ Nhân trang cũng có hứng thú với món hàng của chàng. Như vậy, sẽ có khoảng một nửa người biết điều mà lui ra khỏi thành Tam Cố, nhưng cũng có không ít người ta không thể giải quyết được."
Lần lượt có thương nhân mang theo người hầu rời sân, chỉ còn lại mấy người vẫn trụ lại, Tiêu Sắt nhìn vòng, trong lòng nhất thời có cảm giác tuyệt vọng: "Ôi… Không ngờ bọn họ cũng tới."
Chỉ thấy cách đó không xa, một cái thân hình cao lớncường tráng, trong tay cầm một thanh đao to như cánh cửa, cả người đứng nơi đó sừng sững như một ngọn núi. Mà trái lại, thiếu nữ ngồi bên cạnh hắn, thân hình uyển chuyển mềm mại, duỗi nhẹ đôi chân thon dài, mỉm cười với bọn họ, nhẹ vung tay, một tấm thiếp vàng đã bay về phía họ.
Thiên Nữ Nhụy tái mặt, thiếp mời kia bay thẳng về phía nàng, nàng nhún chân, khẽ nhảy lên đá tấm thiếp bay ngược trở về. Hai ngón tay Nguyệt Cơ kẹp lấy tấm thiếp, âm trầm nhìn nàng.
Thiên Nữ Nhụy cười nói: "Nguyệt Cơ cười đưa thiếp, Minh Hầu giận giết người. Ta không nhận thiếp của các người, nhận sẽ phải chết. Người các ngươi muốn giết là bọn họ, ta không liên quancô nương chớ hiểu lầm."
"Ngươi!" Tiêu Sắt cả giận nói, quay đầu nhìn về phía Đường Liên, lại thấy Đường Liên căn bản không hề chú ý bên này, hắn nhìn theo ánh mắt Đường Liên, lại thấy một cái người đàn ông ăn vận kiểu văn sĩ ngồi ở chỗ đó, ước chừng hơn ba mươi tuổi, mái tóc bạc phơ. Trước mặt hắn để một thanh kiếm, chuôi kiếm này tinh xảo lạ thường, giống như được chế tác từ một khối ngọc, tỏa ánh sáng lưu động vô cùng đẹp mắt.
Người đó mỉm cười gật đầu: "Lại gặp mặt."
"Ngươi đến đây cũng vì món đồ đó sao?" Đường Liên hỏi.
Người kia không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ gật gật đầu, nói ra: "Thương thế của ngươi đã khá hơn rồi đó. Hai ngày trước lúc ta gặp ngươi, thương thế của ngươi còn rất nặng."
"Đương nhiên rồi, Bồng Lai đan dược của ta là linh dược, chỉ có Đế đô Dược Vương điện mới có, cho dù ngươi có mang một hộp minh châu này tới, cũng phải xem thái độ của Dược Vương điện có chịu bán cho ngươi hay không. Vết thương nhỏ như vậy đúng là lãng phí thuốc của ta." Tiêu Sắt đắc ý nói.
Người kia quay đầu nhìn hắn, khẽ nhíu mày, sau đó cười nói: "Không ngờ bên cạnh Đường công tử còn có một vị cao nhân như vậy."
Lúc này Thiên Nữ Nhụy chợt nhớ ra chuyện gì đó, giật mình nói: "Mấy ngày nay tuy có rất nhiều người tràn vào thành Tam Cố nhưng số người đột nhiên mất tích cũng không ít. Chẳng lẽ…"
Người kia gật gật đầu: "Vì không muốn Đường công tử gặp những phiền toái không cần thiết nên ta đã thay Đường công tử xử lý những kẻ thừa thãi rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!