Bình Thanh điện.
Huyền Đồng khẽ cúi đầu: "Phi Hiên thắng."
Thiên Chính Đế ngồi trên ghế rồng, mắt khẽ nhắm lại: "Hóa ra là vậy."
Ngay lúc này, cánh cửa chậm rãi đẩy vào. Phi Hiên từ từ bước vào, Lý Phàm Tùng đặt một tay lên chuôi kiếm, chờ bên ngoài cửa.
"Hôm nay ta vẫn luôn suy nghĩ, có thể nào tới cuối cùng vẫn là ngươi đẩy cánh cửa đó ra không." Thiên Chính Đế vẫn nhắm mắt, như đã rất mỆt mỏi.
"Thất vọng lắm à?" Phi Hiên hỏi, như không hề kính sợ trước thân phận của đối phương.
Thiên Chính Đế mỉm cười, mở to mắt: "Cũng may. Trước khi lão quốc sư
chết đã để lại di mỆnh, muốn ngươi thừa kế y bát của ông ấy, đảm nhiệm vị trí quốc sư triều đại này. Tuy ngươi vẫn còn trẻ nhưng mấy vị lão thiên sư trong
Khâm Thiên giám đều ủng hộ ngươi. Nếu lần đại hội đạo thống này ngươi chứng minh thực lực của mình, như vậy ngươi sẽ là quốc sư trẻ
tuổi tuổi nhất từ khi khai quốc đến giờ."
"Chỉ tiếc là, ta là bằng hữu của người đó." Phi Hiên nói. Thiên Chính Đế khẽ lắc đầu: "Ta biết, ta không bằng hắn."
"Xin hỏi bỆ hạ, thế nào là thầy của một quốc gia?" Phi Hiên đột nhiên hỏi. Thiên Chính Đế do dự một chút: "Sao lại hỏi câu này?"
"Khâm Thiên giám chẳng qua chỉ là một tổ chức phụ trách quan sát hiện tượng thiên văn, bói toán hung cát. Chức giam chính hoàn toàn không cao, còn quốc sư chỉ là một cách gọi hư ảo. Nhưng vì sao mọi người lại coi trọng như vậy? Đó là vì quốc sư đại diện cho tín ngưỡng tối cao của một quốc gia, mà thân là quốc sư, trong lòng chỉ có quốc gia này. Sư phụ ta Tề
Thiên Trần bỏ mạng để cứu quốc gia, nhưng bỆ hạ lại nghi ngờ lòng trong
thành của Khâm Thiên giám đối với Bắc Ly." Phi Hiên như không còn là cậu bé ngây thơ nữa, từng câu từng chữ đều đầy khí phách. "Có phải quá coi thường Khâm Thiên giám chúng ta hay không?"
Tiêu Cảnh Hà trầm ngâm cả nửa buổi rồi mới chậm rãi mở miệng: "Phi Hiên, sau này ngươi có nguyỆn tin tưởng trẫm nữa không?"
"Tuy hành động lần này của bỆ hạ đánh giá thấp Khâm Thiên giám ta nhưng lại chưa từng có sát ý đối với Phi Hiên. BỆ hạ chỉ thấy trong lòng bất an, Phi Hiên hiểu." Phi Hiên xoay người: "Nhưng vị trí quốc sư là sư phụ
truyền cho ta, ta không thể nhường."
"E là không đến kịp nữa rồi." Thiên Chính Đế gõ nhẹ tay lên ghế rồng. "Vậy vẫn phải đến mới biết được." Phi Hiên xoay người, chạy ra ngoài cửa.
Tiêu Cảnh Hà nhìn theo bóng lưng hắn, một lúc lâu sau mới nói: "Huyền Đồng, ghi chiếu chỉ đi."
Thanh Tịnh viện.
"Núi Thanh Thành, Phi Hiên, ở đâu!" Quan chủ quản thấy ba nén hương đã tắt, bèn cao giọng quát
"Núi Thanh Thành, Phi Hiên, ở đâu!" "Núi Thanh Thành, Phi Hiên, ở đâu!"
Sau khi hỏi ba lần, quan chủ quản quay người: "Núi Thanh Thành Phi Hiên không trình diện, lần quyết đấu này…"
"Ở đây!" Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên. Quan chủ quản quay đầu lại.
"Phi Hiên ở đây!" Một tiếng gầm vang lên, trong tiếng gầm như có tiếng voi rống rồng ngâm!
"Đại Long Tượng Lực thật tình thuần!" Đàm Trạch thở dài.
"Núi Thanh Thành Phi Hiên ở đây!" Chỉ thấy tiểu đạo đồng nhảy từ trên một nóc nhà xuống, đập mạnh lên mặt đất khiến bụi đất bắn tung. Hắn ngẩng đầu lên: "Khiến mọi người chờ lâu rồi."
Lôi Vô Kiệt lập tức hiểu ra: "Đây mới đúng là Phi Hiên."
Lan NguyỆt Hầu nói đầy ẩn ý: "Xem ra không chỉ bên ta làm hỏng chuyỆn chẳng tốt lành."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!