Sau khi nghỉ ngơi một canh giờ, quan chủ sự cao giọng nói: "Vòng thứ hai của đại hội đạo thống, Võ Đang Lạc Phi đấu với Bất Hưu lâm Tạ Thiên Hiên!"
Bất Hưu lâm Tạ Thiên Hiên vừa trải qua một trận chiến gian khổ, sau khi nghỉ ngơi một canh giờ tuy thể lực đã khôi phục một chút nhưng sắc mặt vẫn hết sức mỆt mỏi. Lạc Phi lại hoàn toàn ngược lại, vẻ mặt chẳng hề để ý, đi vài bước lại ngáp một cái, lười nhác vươn vai như ngủ trưa mới dậy.
"Chẳng qua là núi Võ Đang mà thôi, đừng khinh thường người khác!" Tạ Thiên Hiên gầm lên.
Lạc Phi chớp mắt, mỉm cười với hắn: "Ta khinh thường ngươi đấy, làm gì được nhau?"
"Ngươi tưởng ngươi thắng chắc rồi à?" Tạ Thiên Hiên cười lạnh: "Ngươi nghĩ Bất Hưu lâm chúng ta thật sự không bằng núi Võ Đang các ngươi à?"
"E rằng trận tiếp theo sẽ rất mất thời gian, mau mau chóng chóng đánh ngươi cho xong còn có thể ngủ trưa tiếp. Đừng dông dài, nhanh tay lên."
Lạc Phi lười biếng nói, có vẻ hắn cảm thấy nói nhiều như vậy cũng hơi mỆt, thần sắc không vui.
"Hây!" Tạ Thiên Hiên quát lớn một tiếng, chân khí trên người lập tức bùng lên!
"Đây là…" Lão thiên sư Đàm Trạch nhíu mày nói: "Nhất Khí Thành Long của Bất Hưu lâm?"
Hoàng Côn Luân thở dài: "Trong chớp mắt vận chân khí toàn thân, dùng một đòn đánh gục đối phương giành thắng lợi. TuyỆt học bất truyền của Bất Hưu lâm, dùng tốt có thể lập tức chiến thắng, dùng không tốt chân khí cắn trả, có chết thế nào cũng không biết."
"Điên rồi, thằng nhóc này điên rồi à?" Trưởng lão Bất Hưu lâm ở bên dưới gầm lên.
Lạc Phi gãi đầu: "Chân khí rất mạnh, không tỆ lắm!"
"Còn chưa đủ!" tinh thần lực lại gầm lên, chân khí lại bùng phát, cát bay đá chạy, khiến mọi người xung quanh đều nheo mắt, hoặc trốn vào góc, hoặc dùng chân khí hộ thể.
Phi Hiên đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn hạ giọng nói với Tạ Tuyên: "Tạ tiên sinh, ta… sợ là không giữ được nữa."
Tạ Tuyên gật đầu, bế Phi Hiên lên đi ra ngoài cửa: "Không sao, chúng ta ra ngoài nói chuyỆn."
"Chân khí thật cường đại, rất có thể thằng nhóc Bất Hưu lâm này sẽ đánh bại tên đỆ tử núi Võ Đang!" Có đỆ tử Long Hổ sơn nói: "Nhưng dùng xong chiêu đấy, e rằng thằng nhóc này không đánh nổi trận tiếp theo. Cho nên sư huynh chỉ cần thắng thằng bé kia là được rồi."
Nhưng Huyền Trạch chỉ cười lạnh: "Chút chân khí này cũng đòi đánh với Thuần Dương Vô Cực công?"
"Xong chưa?" Lạc Phi nhún vai.
Tạ Thiên Hiên đã không thể trả lời, đôi mắt hắn đã hóa thành màu đỏ lửa, quần áo trên người đã bị chính chân khí của bản thân cuốn tới nát tan.
Người ngoài nhìn vào thấy lúc này chân khí của hắn bộc phát, khí thế bất phàm, nhưng người sáng suốt sẽ lập tức nhìn ra, hắn đã mất đi thần trí.
Trưởng lão Bất Hưu lâm ở bên dưới nổi giận: "Thằng nhóc này đang làm cái gì vậy?"
Còn chưa dứt lời, thân thể Tạ Thiên Hiên đột nhiên xoay tròn, lao thẳng về
phía Lạc Phi. Lạc Phi hai mắt sáng rực, không còn vẻ lười nhác lúc trước, tung người nhảy tới. Hai tay hắn nhẹ nhàng xoay tròn trên không trung, biến thành hình dáng một đóa hoa.
Lại xoay tròn, lại thành một đóa hoa. Xoay tròn lần cuối, thêm một đóa hoa. Tiếp đó đập thẳng xuống đầu.
"Đây là Tam Hoa Tụ Đỉnh!" Đàm Trạch đứng dậy hét lớn. "Hắn giết chết thằng nhóc kia mất!"
Quan phán quyết lập tức hành động.
Ầm một tiếng, mặt đất bị đánh nổ thành một hố to, bụi mù tràn ngập trong sân, mọi người đứng xem đều dụi mắt, các trưởng lão của Bất Hưu lâm hết sức căng thẳng.
Lôi Vô Kiệt ngồi trên đài xem cũng kinh hồn bạt vía: "Chiêu Tam Hoa Tụ
Đỉnh này thật lợi hại, e rằng ta có ra tay cũng chưa chắc đã là đối thủ."
Lan NguyỆt Hầu uống một ngụm trà: "Làm cái chuyỆn không tốt lành này đúng là chẳng dễ dàng gì, xem thôi mà cũng kinh hồn bạt vía."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!