"Lần này có tổng cộng mười sáu môn phái Đạo môn tới tham dự, ba mươi sáu đỆ tử, chia bốn tổ tiến hành tỷ thí. Bốn người thắng chia hai cặp quyết đấu. Hai người cuối cùng giao chiến phân thắng bại."
"Được, mau tiến hành đi." Lan NguyỆt Hầu ngáp một cái.
Quan chủ quản gật đầu: "Còn quan phán quyết chưa tới, pháp môn của Đạo gia muôn vàn ảo diệu, không có quan phán quyết ở đây, e rằng sẽ có sai lầm."
"Quan phán quyết chẳng phải là người của Hồng Lư tự à? Bọn họ đâu?" Lan NguyỆt Hầu nghi hoặc nói.
"Đến rồi đây." Một tăng nhân mang Phật châu lớn đứng chính giữa đạo tràng. Tuy hắn đã cạo đầu, thay đổi tăng phục nhưng Lan NguyỆt Hầu nhìn một cái là nhận ra thân phận của hắn, kinh ngạc nói: "Cẩn Ngôn."
"Đời này đã không có Cẩn Ngôn." Quan phán quyết cúi đầu nói.
Lan NguyỆt Hầu không ngạc nhiên, gật đầu: "Do bản hầu nhận lầm người, nếu tất cả mọi người đã tới đủ, như vậy… bắt đầu đi."
"Hầu gia nghĩ lần này ai sẽ thắng?" Lôi Vô Kiệt thấy Phi Hiên đã đến, trong lòng càng nắm chắc, mỉm cười quay đầu hỏi Lan NguyỆt Hầu.
Lan NguyỆt Hầu uống trà không chút hoang mang: "Đạo môn nổi tiếng thiên hạ đều đã ở đây, nhưng chỉ có mấy môn phái có thể đoạt hạng nhất mà thôi. Tam sơn lưỡng lâm, Long Hổ sơn, Thanh Thành sơn, Mao sơn, Bất Hưu lâm, Quy Khư lâm cùng với người đứng đầu Đạo môn — Võ Đang."
"Đã nhiều năm rồi Võ Đang không cho người tới Thiên Khải." Đàm Trạch đột nhiên nói.
"Đúng vậy, năm xưa khi Ma giáo đông chinh, Võ Đang đã bị trọng thương, rất lâu sau đó vẫn không có không có động tĩnh gì. Thế nhưng dù sao họ
cũng là người đứng đầu Đạo môn, ngươi xem danh sách vừa được trình lên này." Lan NguyỆt Hầu đưa tờ giấy cho Đàm Trạch.
Đàm Trạch cầm tờ giấy, ngẩng đầu lên nhìn đạo nhân trẻ tuổi mái tóc buông xõa, dáng vẻ lười nhác dưới sân: "Võ Đang, Lạc Phi?"
"Vòng thứ nhất, Long Hổ sơn Triệu Thác đấu với Võ Đang Lạc Phi!" "Võ Đang Lạc Phi, thắng."
Chỉ trong thời gian giơ tay lên, Long Hổ Sơn Triệu Thác đã quỳ gối dưới đất, Lạc Phi ngáp một cái, dáng vẻ chẳng hề để tâm.
"Phó giam chính, ngươi có thấy rõ không?" Hoàng Côn Luân hạ giọng hỏi. Đàm Trạch gật đầu: "Là đỆ tử quan môn của người kia."
"Mạnh thật." Hoàng Côn Luân nói. "Đúng vậy." Đàm Trạch cau mày. "Võ Đang Lạc Phi, thắng."
"Võ Đang Lạc Phi, thắng."
"Võ Đang Lạc Phi, vào vòng tiếp theo." Quan phán quyết cao giọng nói. Lôi Vô Kiệt đầu đầy mồ hôi: "Sao tự nhiên lại có người lợi hại như vậy?"
Sắc mặt Lan NguyỆt Hầu cũng rất khó coi: "Đúng vậy, hôm nay sao miệng ta đen vậy, nói cái gì thì cái đấy tới."
"Chẳng lẽ hắn không phải người Tiêu Sùng sắp xếp?" Lôi Vô Kiệt trừng mắt với Lan NguyỆt Hầu.
Lan NguyỆt Hầu thở dài: "Ngươi thông minh lắm, đúng là bỆ hạ có bố trí một người, nhưng người được bố trí không phải Võ Đang Lạc Phi mà là…"
"Long Hổ sơn Huyền Trạch, thắng!" "Long Hổ sơn Huyền Trạch, thắng!" "Long Hổ sơn Huyền Trạch, thắng!"
"Long Hổ sơn Huyền Trạch, vào vòng tiếp theo!"
Lan NguyỆt Hầu thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may, người này còn có chút bản lĩnh."
Long Hổ sơn Huyền Trạch mặc đạo bào màu tím, thần sắc nghiêm túc, vốn dĩ hắn chỉ đứng thứ hai trong số các đạo sĩ Long Hổ sơn nhập kinh, vị sư
đỆ được tôn là "Vũ Y Khanh Tướng" lại không từ mà biệt. Hắn cũng thấy tức giận, nhưng sư đỆ chỉ nói với hắn một câu: Nắm lấy đại hội đạo thống.
"Chẳng qua là mấy kẻ bất học vô thuật." Huyền Trạch hừ lạnh một tiếng, liếc mắt sang Phi Hiên ở trong góc: "Còn cả một tiểu đạo đồng miệng còn hôi sữa nữa chứ."
"Thanh Thành sơn Phi Hiên đấu với Mao sơn La Từ." "Đi thôi, đừng nặng tay quá." Tạ Tuyên cười tủm tỉm nói.
Phi Hiên đi vào sân đấu, cúi người hành lễ với La Từ: "Xin chỉ giáo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!