Chương 40: Ước định đã thành, vạn núi chẳng ngăn

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Liệt Hỏa Oanh Lôi và Vô Lượng Thiên Tôn, một luồng sáng đỏ một luồng sáng tím, hai luồng kiếm chiêu hội tụ thành một kiếm vô cùng bá đạo.

Nhưng một kiếm lại đánh hạ chúng, lúc này Lý Hàn Y lại cố tình đổi sang một chiêu kiếm cực mỹ lệ cực ôn nhu.

Lôi Vô Kiệt vừa phóng một kiếm ra, gần như mất đi tri giác.

Lý Phàm Tùng cắn răng, liều mạng dẫn theo kiếm khí nhưng chỉ thấy hoa bay khắp trời, hai luồng kiếm khí của bọn họ căn bản không cách nào phá vòng vây.

Thư đồng Phi Hiên rốt cuộc không chống đỡ nổi, quỳ rạp xuống đất, Đại Long Tượng khí lập tức tản đi.

Kiếm khí của Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng cũng đã tiêu tan không còn một mống, hai người đều sức cùng lực kiệt, trường kiếm tuột tay rơi ra, lơ lửng bên cạnh Lý Hàn Y.

"Vẫn đánh không lại." Lôi Vô Kiệt cười khổ một tiếng.

"Vị huynh đài này, ngươi từng nghe nói tới Long Tưu chưa?" Lý Phàm Tùng đột nhiên hỏi.

"Long Tưu là gì?" Lôi Vô Kiệt không hiểu.

"Long Tưu là một thác nước lớn trong núi Thanh Thành, cách mặt đất mấy trăm trượng, sâu cũng tới vài trăm trượng, đổ xuống giữa hai ngọn núi, hình dáng như mấy trăm con rồng lớn màu trắng đang phun nước. Từ núi Thanh Thành nhìn xuống luôn thấy trên mặt nước so tới mấy trăm cái cầu vồng, còn mấy trăm con rồng lớn đó lật mây làm mưa trong cầu vồng. Chênh lệch giữa chúng ta và kiếm tiên có lẽ là Long Tưu và dòng duối nhỏ."

Lý Phàm Tùng giải thích.

"Huynh đài thật có nhã hứng, lúc này còn nói có sách, mách có chứng." Lôi Vô Kiệt cười khổ: "Huynh đài có biết chúng ta sắp chết rồi không?"

"Chết thế nào?" Lý Phàm Tùng nghi hoặc.

"Ngã chết chứ sao!" Lôi Vô Kiệt thở dài.

Hai người lại ngã từ trên không trung xuống.

Đường Liên cất bước chạy như điên về phía hai người.

"Đường Liên, với công lực của ngươi không ngăn nổi." Tư Không Trường Phong thở dài, nói với Lý Hàn Y trên không trung: "Hàn Y!"

Lý Hàn Y hừ lạnh một tiếng, cánh tay khẽ cử động, hoa trà bay lượn khắp trời ập xuống, bao phủ lấy Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng. Hai người vẫn ngã cái rầm xuống đất, hoa sơn trà tan rã, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.

"Không chết à?" Lôi Vô Kiệt nói chậm rãi.

"Hắn đã cứu chúng ta?" Lý Phàm Tùng ngẩng đầu, lại thấy một vệt sáng hồng, một vệt sáng tím đang bay về phía mình, kêu thảm một tiếng: "Chạy!"

Vừa dứt lời, thanh kiếm gỗ đào đã nhắm thẳng vào ấn đường của hắn, thanh Sát Phố kiếm cũng ép thẳng tới trước mặt Lôi Vô Kiệt.

Lý Hàn Y chậm rãi hạ xuống đất, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Còn Tư Không Trường Phong, Đường Liên, Tiêu Sắt, Phi Hiên và Tư Không Thiên Lạc đều chạy tới đây.

"Ai da, Hàn Y, đừng giận đừng giận. Nổi giận với bọn nhỏ làm gì." Tư Không Trường Phong giơ thanh trường thương gạt một cái, hất hai thanh kiếm kia xuống đất.

Lý Hàn Y đi tới vài bước: "Các ngươi muốn gặp ta?"

Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng nhìn nhau một cái, vội vàng gật đầu.

"Vì sao?" Lý Hàn Y ngoắc ngón tay, thanh kiếm gỗ đào bay tới trong tay hắn. "Thanh kiếm này tên là gì?"

"Tự mình đẽo gỗ đào ra, còn chưa đặt tên, không thì mời Kiếm Tiên đặt đi?" Lý Phàm Tùng cười bồi nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!