Chương 38: Cửu Thiên Dẫn Lôi, hạc trong mây

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Song chỉ của Lôi Vân Hạc kẹp lấy kiếm của Lôi Vô Kiệt.

"Ta từng đơn chỉ phá Thương Sơn! Ta từng song chỉ đoạn càn khôn!"

Câu nói này có vẻ ngông cuồng, nhưng thốt lên từ miệng Lôi Vân Hạc lại rất tự nhiên, bởi vì đó là sự thật. Năm đó hắn một mình lên bái kiến núi Thanh Thành, hơn trăm đạo sĩ chặn đường, hắn chỉ tay một cái, phá mở một đường lên núi. Lại dùng hai ngón tay hất tung nóc Càn Khôn điện, gặp Triệu Ngọc Chân đang bế quan luyện kiếm.

"Ta có một huynh đệ, thấy kiếm của ngươi, nói võ học trên đời đẹp nhất vẫn là kiếm. Ta cũng muốn xem thử." Lôi Vô Kiệt giơ ba ngón tay về phía chân nhân đang nhắm mắt.

Đó là truyền thuyết cuối cùng mà Lôi Vân Hạc lưu lại trong chốn võ lâm, không ai biết kết quả cuối cùng của trận chiến đó ra sao. Sau ba chỉ đó, Lôi Vân Hạc một mình xuống núi, Triệu Ngọc Chân tiếp tục bế quan luyện kiếm, nhưng Lôi Vân Hạc lại biến mất trong giang hồ.

Lôi Vô Kiệt cảm thấy toàn thân hưng phấn hẳn lên, đúng vậy, hắn gặp được. hắn gặp được Kinh Lôi chỉ! Là Kinh Lôi chỉ mà ngay đối với người trong Lôi môn cũng gần như truyền thuyết. Đơn chỉ phá Thương Sơn, song chỉ đoạn càn khôn, mặc dù tên của Lôi Vân Hạc là cấm kỵ, nhưng Kinh Lôi chỉ vẫn là một trong những truyền thuyết giang hồ mà hắn thích nghe nhất.

Nhưng giờ phút này, truyền thuyết đang ở ngay trước mặt hắn!

Hắn có cơ hội giao chiến với truyền thuyết đó!

Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng, Sát Phố kiếm trong tay tuy bị song chỉ kẹp lấy, nhưng thế công vẫn không hề giảm sút, ép cho Lôi Vân Hạc lùi liền vài bước, trên thân kiếm vang lên tiếng nổ như sấm rền!

"Được! Có khí thế của Lôi Oanh thời trẻ!" Lôi Vân Hạc cao giọng cười lớn, đột nhiên song chỉ buông ra.

Sát Phố kiếm không bị giam cầm nữa, Lôi Vô Kiệt quát lớn một tiếng, vung thanh trường kiếm lên, một luồng kiếm khí màu đỏ đánh thẳng về phía Lôi Vân Hạc. Lôi Vân Hạc không lùi mà tiến, lại giơ một chỉ, vị trí chỉ này tới, kiếm khí tan tác, lại giơ tiếp một chỉ.

Song chỉ đoạn càn khôn!

Khoảnh khắc đó Lôi Vô Kiệt cảm nhận được hương vị của tử vong, mặc dù ở nước Vu Điền hắn đã nhiều lần tiếp cận với tử vong, thế nhưng không lần nào hương vị của tử vong mãnh liệt đến vậy. Nghe nói trước khi con người chết đi, mọi chuyện trong quá khứ sẽ hiện lên trước mặt như đèn kéo quân. Còn lúc này trước mắt Lôi Vô Kiệt đã hiện lên từng hình ảnh của quá khứ.

Một văn sĩ trung niên mặc trường bào màu xám hỏi hắn: "Ngươi là đệ tử trong Lôi môn, vũ khí lợi hại nhất thiên hạ là gì?"

"Thúc phụ nói là thuốc nổ." Lôi Vô Kiệt nhỏ tuổi cắn ngón tay đáp.

"Vậy đẹp nhất là gì?" Văn sĩ trung niên lại hỏi.

Lôi Vô Kiệt lắc đầu không hiểu: "Đẹp là cái gì?"

"Ngươi biết thuốc nổ rất lợi hại, vậy ngươi có biết kiếm không?" Văn sĩ trung niên không đáp, chỉ hỏi tiếp.

Lôi Vô Kiệt lại lắc đầu.

"Muốn thấy kiếm không?" Văn sĩ trung niên lại hỏi.

Lúc này Lôi Vô Kiệt gật đầu.

"Được!" Đột nhiên văn sĩ trung niên kia không còn vẻ uể oải chán trường nữa, mặt mày như sáng bừng lên, hắn vung tay áo một vệt sáng đỏ tỏa ra từ tay áo. Lôi Vô Kiệt lắc đầu, chỉ thấy một thanh trường kiếm màu đỏ lửa bay phóng thẳng lên trời, ánh đỏ kia khiến cả áng mây cũng nhuộm một màu đỏ chót.

"Đây là đẹp ư? Đây là kiếm ư?" Lôi Vô Kiệt ngắm tới thất thần.

"Muốn học kiếm không?" Thanh trường kiếm kia hạ xuống, cắm trước mặt Lôi Vô Kiệt, văn sĩ chậm rãi nói.

Lôi Vô Kiệt đi tới cầm lấy chuôi kiếm, giọng nói run rẩy: "Muốn!"

"Ta sẽ không chết. Ta muốn cầm kiếm của ta đi rất nhiều nơi!" Lôi Vô Kiệt nhớ lại lời của hòa thượng hào hoa phong nhã kia, ảo ảnh như đèn kéo quân trước mặt biến mất, song chỉ Kinh Lôi kia đã đánh tới trước ngực của mình, luồng kiếm khí đầu tiên của hắn đã bị phá, nhưng vì sao không thể có luồng thứ hai! Lôi Vô Kiệt lại vung kiếm, lúc này trên thân kiếm không có tiếng nổ như sấm rền nhưng ánh sáng đỏ lại lập tức bùng lên!

Lôi Vân Hạc kinh ngạc, thở dài. Ánh mắt Lôi Vô Kiệt quen thuộc biết bao. "Cũng như chúng ta năm đó."Song chỉ Kinh Lôi của Lôi Vân Hạc đột nhiên thu hồi một chỉ, một chỉ còn lại gẩy nhẹ, đè ánh sáng đỏ kia xuống.

Lôi Vô Kiệt nhanh chóng lui lại, một tay ném hết Phích Lịch tử trên người ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!