Chương 37: Sát Phố Kiếm

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Thật yên tĩnh.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lôi Vô Kiệt khi lên tới tầng mười lăm.

Tầng mười lăm giống như một tàng thư các, hai bên là hai kệ sách lớn, trên đó xếp một loạt sách cổ, chính giữa phòng là một lư hương, một người trung niên mặc áo bào màu xám đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế lặng lẽ đọc sách, dường như không chú ý tới Lôi Vô Kiệt đã tới.

Sư phụ? Lôi Vô Kiệt thầm kinh ngạc, thần thái khí chất thậm chí cả diện mạo của người này đều rất giống với Lôi Oanh ẩn thân trong một sân nhỏ ở Lôi gia bảo, chỉ có một điểm hoàn toàn bất đồng. Cũng chính nhờ điểm này Lôi Vô Kiệt mới hiểu, vì sao Lôi Vân Hạc từng danh chấn giang hồ lại chịu nương thân trong Đăng Thiên các.

Bởi vì hắn chỉ có một cánh tay. Toàn bộ cánh tay phải đã bị người ta chặt đứt. Lúc này tay trái hắn đang cầm sách cổ, ống tay áo bên phải trống không. Hắn không hề để ý tới Lôi Vô Kiệt, chỉ lật từng tờ sách một.

Lôi Vô Kiệt đợi một lúc lâu sau mới nhẹ giọng gọi một tiếng: "Tiền bối?"

"Ơ? Vừa rồi còn cảm thấy tầng dưới rất náo nhiệt, hóa ra có người leo lên tầng thứ mười lăm này thật." Lôi Vân Hạc dường như đột nhiên khôi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn Lôi Vô Kiệt một cái, nhíu mày: "Hỏa Chước thuật, Già Lâu La cảnh? Người là đệ tử Lôi môn?"

"Tại hạ Lôi Vô Kiệt." Lôi Vô Kiệt vội vàng ôm quyền cung kính thi lễ đáp.

"Lôi Oanh là gì của ngươi?" Lôi Vân Hạc hỏi.

"Chính là gia sư." Lôi Vô Kiệt vội vàng gật đầu.

Lôi Vân Hạc khép quyển sách cổ lại, đặt nó lên bàn: "Là Lôi Oanh phái ngươi tới Đăng Thiên các? Hắn biết ta đang ở đây?"

"Tiểu bối…" Lôi Vô Kiệt suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng lại nói ra một câu làm mất lòng người nghe: "Đến đây không phải vì tiền bối."

Lôi Vân Hạc hơi ngạc nhiên nhưng không tức giận, cười lạnh nói: "Ta hiểu rồi, ngươi tới vì người kia. Nhưng ta nhớ Lôi Oanh đã từng nói, cả đời này sẽ không gặp lại người kia cơ mà."

"Sư phụ nói người đang bị bệnh nặng, có lẽ chỉ còn sống được một năm. Có một hôm, sau khi say rượu sư phụ nói mình không sợ sinh tử, chỉ còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, đó là muốn gặp lại người đó một lần. Nhưng hiện tại sư phụ không thể ra khỏi Lôi gia bảo, chỉ có thể phái đệ tử là ta làm hộ." Lôi Vô Kiệt nói.

"Vậy ngươi có biết trước khi gặp được người kia, ngươi cần làm một chuyện không." Lôi Vân Hạc vê hương khói trên lư hương kia, khẽ búng ra. Lôi Vô Kiệt nghiêng người né tránh, tay vịn phía sau lập tức bị nổ tan. "Đó là đánh thắng ta."

Tiện tay dẫn lôi tới! Đây chính thực lực của người từng nhòm lên ngôi gia chủ Lôi môn!

"Đắc tội." Lôi Vô Kiệt không hề sợ hãi, bước lên một bước, xuất chưởng đánh ra.

"Vô Phương quyền?" Lôi Vân Hạc đột nhiên mỉm cười, vung nhẹ cánh tay lên, chưởng kình vốn có uy thế vô thượng dưới cái vung này của hắn lập tức biến mất không còn tăm hơi. "Dùng Vô Phương quyền trước mặt ta, ngươi có biết mình đang làm một chuyện hết sức nực cười không? Vô Phương quyền của Lôi môn vốn là võ công do ta sáng tạo ra!" Tay trái Lôi Vân Hạc nhẹ nhàng vung lên, một luồng chưởng kình mãnh liệt đánh ra, khiến cho Lôi Vô Kiệt lui liền ba bước.

Ngay sau đó Lôi Vân Hạc cũng rảo bước tiến tới, giơ tay muốn nắm lấy yết hầu Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt lắc mình, lại một quyền đánh ra.

"Tới hay lắm!" Tuy Lôi Vân Hạc chỉ có một bàn tay, nhưng thân hình vẫn rất linh hoạt, hắn vừa thu tay lại đã sắp bắt được quyền của Lôi Vô Kiệt. Ngay lúc chuẩn bị bắt lấy, quyền của Lôi Vô Kiệt lại biến mất.

"Hả?" Lôi Vân Hạc hơi cau mày.

"Ở đây." Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai hắn, Lôi Vân Hạc lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Lôi Vô Kiệt lại xuất quyền đánh tới, thế quyền mạnh mẽ hùng hồn, nhanh chóng tuần tự, chính là võ công mà trong giang hồ hầu như ai cũng biết vài chiêu — Đại La Hán Quyền! Thế nhưng trong quyền pháp này lại có ảo diệu khác, người bình thường không nhìn ra nổi nhưng trong lòng Lôi Vân Hạc lại âm thầm kinh hãi.

Bởi vì sau một chiêu Đại La Hán Quyền này, tiếp theo lại cực kỳ cao minh, quyền chiêu từ một quyền hóa thành ngàn vạn quyền. Đây mới là sát chiêu chân chính của Lôi Vô Kiệt, Phục Ma quyền.

"Đây không phải là võ công của Lôi môn!" Lôi Vân Hạc gầm lên một tiếng, tay trái duỗi ra, hương khói trong lư hóa thành năm luồng rơi vào tay hắn, lại vung mạnh lên, đánh về phía ánh quyền của Lôi Vô Kiệt.

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Ống tay áo của Lôi Vô Kiệt bị nổ tan, quyền kình trong tay lập tức bị phá vỡ, ảo ảnh Già Lâu La phía sau lung lay như sắp đổ, gần như nứt toác ra.

"Ngươi tưởng Hỏa Chước thuật tới cảnh giới Già Lâu La là có thể leo lên tầng mười lăm này? Người quá coi thường Tuyết Nguyệt thành, quá coi thường Đăng Thiên các, cũng quá coi thường ta." Lôi Vân Hạc lạnh lùng nói: "Hỏa Chước thuật, Vô Phương quyền, thêm cả quyền pháp không biết học trộm từ đâu kia nữa, còn sát chiêu gì, ta khuyên ngươi mau mau dùng đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!