Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Tư Không Thiên Lạc thu hồi trường thương. Đáng lẽ ra hôm nay cô là người giữ các ở tầng thứ mười bốn, từ nhỏ cô đã theo phụ thân Tư Không Trường Phong tu luyện thương thuật, trong Tuyết Nguyệt thành này cho dù bỏ qua thân phận con gái Thương Tiên, võ công của cô cũng là thuộc hàng xuất sắc trong giới đệ tử trẻ tuổi, chỉ xếp sau Đường Liên. Ngay cả Lạc Minh Hiên đệ tử của trưởng lão Lạc Hà Tiên Tử cũng kém hơn cô một bậc, thế nhưng đối mặt với thiếu niên áo xanh bước chân tùy ý, dường như không có nội lực thâm hậu này, cô xuất thương liên tục ba mươi lần lại không lần nào đắc thủ.
"Ngươi là ai?" Tư Không Thiên Lạc xiết chặt trường thương trong tay.
Tiêu Sắt ngừng bước ở phía xa, cười nói: "Tuyết Lạc sơn trang, Tiêu Sắt."
Tư Không Thiên Lạc suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tuyết Lạc sơn trang là môn phái nào?"
"Không phải môn phái, chỉ là một quán trọ." Tiêu Sắt giải thích.
Tư Không Thiên Lạc mặt mũi tối sầm: "Ngươi trêu ta?"
"Ta vốn là ông chủ một quán trọ. Ngươi không tin thì ta biết làm sao đây?" Tiêu Sắt nhún vai.
Tư Không Thiên Lạc không nói tiếp, chỉ giơ thanh trường thương lên, tức giận nói: "Gió ngừng!"
Hạ quan phong, thượng quan hoa. Thương Sơn tuyết, Nhĩ Hải nguyệt. Từng có một truyền thuyết về hạ quan phong: Ngày xửa ngày xưa trên Thương Sơn một con bạch hồ đã biến thành mỹ nữ tới nhân gian, nảy sinh tình cảm với một vị thư sinh Bạch tộc. Có một ngày, tiên sinh của thư sinh kia phát hiện chuyện của hai người bọn họ, tức giận cầm nghiên mực đánh vị thư sinh kia ngã vào trong biển. Vì cứu người yêu của mình, bạch hồ chạy tới Nam Hải tìm Quan Âm Bồ Tát cầu cứu.
Quan Âm Bồ Tát cho nàng sáu bình đựng gió, dặn nàng trên đường không thể nói chuyện càng không được kêu la. Thế nhưng do nóng lòng cứu người bạch hồ vội vàng đi đường, khi đi qua cầu sơ ý vấp ngã một cái, kêu một tiếng "ai da", kết quả trong sáu bình đựng gió có năm bình bỏ chạy. Từ đó trở đi, Hạ Quan lúc nào cũng có gió lớn. Nhưng thực ra đây chỉ do Hạ Quan thành nằm ở cửa núi, nằm tại nơi ra vào sơn cốc giữa Thương Sơn và Ai Lao sơn, cho nên quanh năm có gió lớn, đặc biệt là mùa đông và mùa xuân gió càng mạnh.
Nhưng khi Tư Không Thiên Lạc quát lên câu "Gió ngừng" kia, tất cả gió trên con đường như lập tức ngưng lại.
Tư Không Thiên Lạc lại quát lên một tiếng: "Nổi gió!"
Cơn gió khắp đường như chỉ trong chớp mắt đã bay tới xoay quanh trường thương của cô, mũi thương vang lên tiếng gió rít. Một thương đâm ra không còn là đòn đánh sắc bén bình thường kia nữa mà là một đòn cuốn theo cuồng phong trên đường.
Một thương đó đánh ra, Tiêu Sắt đột nhiên nhớ lại câu chuyện tiểu nhị của quán trà đã kể ngày hôm qua: Khi Tư Không Trường Phong đứng trên Đăng Thiên các, gió lớn khắp thành đều ngừng lại, tất cả xoay quanh người đàn ông áo đen cầm trường thương màu ô kim đó. Giờ khắc này truyền thuyết đã biến thành hiện thực, mũi thương có thể khuấy động mây gió khắp thành kia đang ở ngay trước mặt của mình.
Không, ngay trước ngực của mình.
Tiêu Sắt nhanh chóng lui lại, Đạp Vân bộ của hắn được xưng là khinh công có thể bước trên mây, nếu luyện được thêm một tầng nữa, học được Phù Diêu có thể đạp lên gió mà đi. Thế nhưng hôm nay Đạp Vân Bộ của hắn đối mặt với cuồng phong khắp đường này, vẫn còn kém một tầng.
"Tiểu sư thúc." Do một quẻ vừa rồi, trong lòng thư đồng rất cảm kích Tiêu Sắt, vội vàng kêu lên một tiếng.
Thư sinh chần chừ, vốn ý của hắn là trước khi thấy người kia tuyệt đối không để lộ võ công ở Tuyết Nguyệt thành. Huống chi hắn có một loại dự cảm, hình như Tiêu Sắt còn thủ đoạn ẩn giấu.
"Sơ ý rồi. Không ngờ trông xinh xắn như vậy mà công phu rõ là tốt." Tiêu Sắt vừa lui nhanh lại, vừa lắc đầu thở dài.
Tư Không Thiên Lạc ngây ngốc.
Trông xinh xắn như vậy? Chàng trai trông còn thanh tú hơn cả con gái này khen ta xinh xắn?
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, Tư Không Thiên Lạc đột nhiên đỏ mặt, một màu đỏ như trải hoa đào lên mặt tuyết.
Rốt cuộc tại thời điểm cuối cùng mũi thương kia lệch đi một tấc, phá tan ống tay bên phải bộ thanh sam của Tiêu Sắt thành từng mảnh. Trường thương thu lại, gió lớn rít lên khắp đường.
"Hay cho một thương tuyệt thế. Con gái còn vậy, không biết phong phạm của Thương Tiên còn đến mức nào." Thư sinh tắm gió lớn khắp đường, than thở.
Tiêu Sắt xé ống tay áo rách bươm ra, nhìn con gái Thương Tiên đột nhiên ngây ngốc đứng yên tại chỗ đỏ mặt, mỉm cười nói: "Ta không ngăn đường của ngươi được rồi, ngươi đi đi."
Tư Không Thiên Lạc khôi phục tinh thần, thu thanh trường thương lại, nhìn ống tay áo rách rưới, lại nhìn thiếu niên áo xanh vẫn rất phong độ, quay người lên ngựa hỏi: "Ngươi nói lại đi, ngươi tên là gì?"
"Tiêu Sắt." Tiêu Sắt mỉm cười.
"Chúng ta sẽ gặp lại." Tư Không Thiên Lạc thúc ngựa lên đường, lại thấy một tùy tùng đi từ phía Đăng Thiên các về, cô cau mày. "Sao vậy? Người kia lên tầng thứ mười lăm rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!