Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Hôm sau Lôi Vô Kiệt bị một tiếng sáo đánh thức, tiếng sáo kia thay đổi thất thường, mang theo nỗi phiền muộn khó tả, tinh thần của hắn theo tiếng sáo đó như đang trong giấc mơ, bay về tòa Lôi gia bảo danh chấn thiên hạ kia. Trong một cái sân lớn chỉ có một căn nhà nhỏ rách rưới, một người trung niên mặc áo bào xám đang ở đó. Hắn rất gầy, da dẻ tái nhợt, ngồi trong sân lật xem một quyển sách cổ.
Dường như đột nhiên nhận ra trước mặt có người, người trung niên kia bèn ngẩng đầu lên, thần sắc tức giận: "Ngươi về đây làm gì!" Lôi Vô Kiệt lập tức tỉnh lại.
Hắn đứng dậy xoa mạnh lên đầu, ngẩng đầu nhìn lại phát hiện Tiêu Sắt vẫn ngồi trên mái hiên kia, nhưng không phải đang thổi sáo mà là nhặt một chiếc lá không biết ở đâu, đặt lên miệng thổi một khúc nhạc. Tiêu Sắt thấy Lôi Vô Kiệt tỉnh lại, cánh tay vung nhẹ, chiếc lá kia bay theo làn gió, hắn tung người nhảy từ trên nóc nhà xuống.
"Tỉnh rồi à?" Tiêu Sắt hỏi nhỏ.
"Ông chủ kia đâu?" Lôi Vô Kiệt nhìn khắp nơi xung quanh, không thấy người đàn ông để ria mép kia đâu.
"Ông chủ ra khỏi thành rồi, hắn nói Mạnh Bà Thang của hắn còn thiếu một vị thuốc dẫn rượu, muốn tới tiên sơn ngoài biển khơi tìm kiếm." Tiểu nhị đi tới sân sau, mỉm cười nói với bọn họ.
"Vậy ông chủ kia…" Lôi Vô Kiệt nhíu mày. "Rốt cuộc là ai?"
Tiêu Sắt vỗ vỗ lên vai hắn: "Người ta giúp ngươi mở liền ba cửa Hỏa Chước thuật, dẫu sao cũng là một cao nhân, lại còn là người tốt. Nghĩ nhiều vậy làm gì?"
Lôi Vô Kiệt gãi đầu: "Cũng đúng. Đi thôi, tới leo Đăng Thiên các."
Tiêu Sắt trợn mắt với hắn: "Không ăn sáng đã đòi đi rồi à?"
"Đúng đúng đúng" Lúc này Lôi Vô Kiệt mới nhận ra bụng mình trống rỗng, vội vàng gật đầu. Hai người tạm biệt tiểu nhị, đi ra khỏi quán rượu Đông Quy, ngồi vào một quán bánh bao hừng hực hơi nước ở ven đường. Tiêu Sắt gọi hai lồng bánh bao, hai bát sữa đậu nành rồi thản nhiên nói: "Sau ngày hôm nay chúng ta phải đường ai nấy đi rồi. Bữa sáng cuối cùng này, ta mời ngươi."
"Tiêu huynh, ngươi nói câu này nghe buồn quá." Lôi Vô Kiệt uống một ngụm sữa đậu nành, chỉ cảm thấy một làn nước ấm chảy xuống dạ dày, thoải mái không nói nên lời.
"Không buồn, không buồn." Tiêu Sắt buông chén xuống nhìn Đăng Thiên các phía xa. "Chỉ cảm thấy đường trở về thật xa xôi, đi chuyến này lại chỉ vì năm trăm lượng bạc…"
Sắc mặt Lôi Vô Kiệt cứng đờ lại, có vẻ hắn đã đoán ra tiếp theo Tiêu Sắt định nói gì.
"Chặng đường này còn phải đi biết bao nhiêu quãng đáng lẽ chẳng phải đi, còn thiếu chút nữa mất cả tính mạng mới có chút tiền lãi như vậy, hay là tính ngươi tám trăm…"
"Ăn no rồi, ta đi leo các đây!" Lôi Vô Kiệt nuốt chửng luôn một cái bánh bao, cầm cái bọc kia chạy về phía Đăng Thiên các.
Tiêu Sắt mỉm cười, uống một ngụm sữa đậu, không nói gì tiếp.
Tiểu nhị bên cạnh vắt khăn lông lên vai, nhìn thiếu niên áo đỏ hào khí ngập trời đi về phía Đăng Thiên các kia, lắc đầu: "Lại một tên không biết trời cao đất dày."
"Hả?" Tiêu Sắt nhìn sang phía hắn.
"Đăng Thiên các này, bao nhiêu tên giang hồ lõi đời khổ luyện mấy chục năm còn không leo lên nổi, huống chi một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như hắn?" Giọng nói của tiểu nhị lộ rõ vẻ khinh thường.
Tiêu Sắt móc một khối bạc vụn ra: "Không thì chúng ta đánh cược nhé?"
"Đánh cược nhé?" Vẻ mặt tiểu nhị hoang mang.
"Đánh cược cái tên kia lên được mấy tầng." Tiêu Sắt chỉ bóng lưng của Lôi Vô Kiệt.
"Được, đánh cược ra sao." Tiểu nhị nghe vậy hứng thú hỏi lại.
"Ta đặt cược hắn…" Tiêu Sắt nghiêm túc nhìn tiểu nhị. "Có thể lên tầng mười sáu."
Tiểu nhị sửng sốt một hồi, sau đó phá ra cười, thầm nghĩ khách quan này đúng là bị hơi nóng hun cho hỏng cả đầu rồi, tặng không một khối bạc cho mình.
Còn lúc này, một người ăn mặc như thư đồng đang dắt một con ngựa già nua mệt mỏi, trên con ngựa là một thư sinh áo trắng mặt mũi thanh tú cõng một cái rương sách. Hai người chậm rãi đi về phía Đăng Thiên các.
"Tiểu sư thúc, người mặc áo đỏ kia hình như cũng định leo lên các." Giọng nói thư đồng có vẻ trách móc: "Ai bảo sáng nay ngươi ngủ nướng, giờ có người tranh mất rồi kìa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!