Chương 25: Thiếu niên ngự kiếm

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Đất Tây Thục có một thành trì, được xưng là ôm hết nhân tài trong thiên hạ, có tài sản bằng cả một nước, thiên hạ vô song, tên là Vô Song thành.

Nhưng năm trăm trước, Tây Thục bị Bắc Ly tiêu diệt, Vô Song thành tuy may mắn vẫn còn tồn tại, nhưng bị đánh mất hơn nửa khí vận, sau đó tuy ngưng chiến, từ từ khôi phục tám phần mười uy danh. Thế nhưng ngay lúc này trên giang hồ lại có thêm một tòa Tuyết Nguyệt thành, ngay cả thế gia danh môn như Đường môn, Lôi gia bảo cũng sai môn hạ đệ tử bái làm môn hạ nơi này.

Thành chủ đương nhiệm của Vô Song thành Tống Yến Hồi được xưng là "một chiêu kiếm cắt đứt làn nước, ngàn con sông cũng ngừng chảy", thế nhưng hắn so kiếm với nhị tôn chủ Tuyết Nguyệt thành Lý Hàn Y ba lần, lại bại cả ba lần. Vô Song thành vẫn được gọi là Vô Song thành, nhưng không còn ai dám nhắc tới bốn chữ thiên hạ vô song nữa.

"Vô Song thành cũng nhúng tay vào vũng nước đục lần này ư?" Đường Liên bước lên một bước, lạnh lùng nhìn người đeo khăn che mặt màu đen.

Người đeo khăn che mặt màu đen kia xuống ngựa, tháo áo choàng đen ra, tay cầm một thanh trường thương màu bạc: "Lần này Tuyết Nguyệt thành tới đây là nước trong à?"

"Ngươi muốn cản đường chúng ta?" Đường Liên khinh thường cười một tiếng.

Thủ lĩnh dùng trường thương chỉ vào Vô Tâm trên lưng Vô Thiền: "Chúng ta chỉ muốn hòa thượng này."

"Nếu ta không giao thì sao?" Con ngươi của Đường Liên hơi co lại.

"Không cần gắng gượng như vậy." Thủ lĩnh cười lạnh một tiếng: "Đừng tưởng ta không nhận ra, các ngươi đều đã trọng thương."

Đường Liên hừ lạnh một tiếng, tên thủ lĩnh kia nói đúng, sau khi hắn và Vô Thiền giao chiến với Vương Nhân Tôn đã hết sức mệt mỏi, Vô Tâm lại còn bị phế hết võ công, Lôi Vô Kiệt cũng bị thương không nhẹ khi phá Bản Tướng La Hán trận, thêm vào Tiêu Sắt không biết võ công, đối mặt với mấy chục cao thủ của Vô Song thành, đúng là hoàn toàn không có phần thắng.

"Vậy các ngươi muốn làm gì? Giết hết chúng ta? Ngươi có tin sau chuyện này Tuyết Nguyệt thành, Đường môn, Lôi gia bảo, Phật môn trong thiên hạ, sẽ đồng lòng đạp nát Vô Song thành của các ngươi không?" Đường Liên lạnh lùng nói.

"Chỉ làm bị thương chứ không giết, chúng ta vẫn làm nổi." Thủ lĩnh nắm chặt trường thương trong tay.

"Sư huynh, chẳng bằng để ta đi." Người trẻ tuổi kia cũng xuống ngựa, tay xách theo một cái hộp dài, hắn mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóc. "Sư huynh mà đánh không biết bao lâu nữa mới xong. Ngươi không vội, chứ ta còn đang mong về Vô Song thành cho mau đây."

Thủ lĩnh sửng sốt một chút, có vẻ không buồn tức giận vì tiểu sư đệ này cười nhạo võ công của mình, chỉ nhỏ giọng nói: "Chỉ làm bị thương chứ không giết, ngươi nhớ kỹ chưa?"

"Biết rồi, ta có phải đại ma đầu suốt ngày nghĩ tới chuyện giết người đâu. Nhưng đao kiếm không có mắt, nếu ta sơ ý không khống chế được, ta cũng chẳng có cách nào đâu." Người trẻ tuổi cười nói.

Đối mặt với đại đệ tử của Tuyết Nguyệt thành, lời nói của thiếu niên mười mấy tuổi này đúng là không để ai trong mắt, nhưng nhưng thủ lĩnh kia chỉ gật đầu một cái, lui lại phía sau vài bước.

Đường Liên không nhịn nổi tức giận mắng: "Vô Song thành thật lớn lối! Ngươi tên là gì?"

Người trẻ tuổi lại ngồi xuống đất, đặt hộp kiếm phía trước mình rồi cười nói: "Vô Song."

"Vô Song?" Mọi người sửng sốt một chút, dùng thẳng tên thành làm tên mình, so với những lời người trẻ tuổi này nói lúc trước, cái tên của hắn mới đúng là không để ai trong mắt.

"Có vấn đề gì không?" Thiếu niên tên là Vô Song hỏi với vẻ vô tội.

Mọi người nhìn nhau, hình như không vấn đề gì thật.

"Nếu không vấn đề gì, vậy ta bắt đầu đánh đây." Vô Song mở hộp kiếm ra, bên trong đặt một thanh trường kiếm màu đỏ rực cùng mười hai thanh kiếm nhỏ bé khác.

"Đây là?" Lôi Vô Kiệt trợn tròn hai mắt, vốn là kẻ từ bé đã thích nghe đủ loại truyền thuyết giang hồ, đương nhiên hắn từng nghe tới một loại kiếm thuật tên là Ngự Kiếm thuật, không phải cầm kiếm chém giết với người ta mà là điều khiển đồng thời vài thanh phi kiếm. Ngón tay gảy khẽ, cười nói giết người, lấy tính mạng người ta dễ dàng như tiên nhân hái sao trên trời.

Chẳng qua công phu này chỉ tồn tại trong truyền thuyết giang hồ, nhiều người nghe tới nhưng ít người chứng kiến, nghe nói người có thể sử dụng Ngự Kiếm thuật đã đạt tới cấp bậc kiếm tiên. Thế nhưng người trẻ tuổi trước mặt chỉ là một thiếu niên cùng lứa với mình, lần đầu tiên Lôi Vô Kiệt cảm thấy thất bại nặng nề.

"Vân Toa." Vô Song đọc khẽ một tiếng, ngón tay búng nhẹ vào một thanh kiếm trong hộp, chỉ thấy thanh kiếm kia lượn một vòng trên không trung rồi bay thẳng về phía Đường Liên.

"Khinh Sương." Một thanh kiếm bay về phía Vô Thiền.

"Nhiễu Chỉ Nhu." Một thay kiếm bay về phía Lôi Vô Kiệt.

"Ngọc Như Ý." Thanh kiếm cuối cùng bay về phía Tiêu Sắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!