"Ôn Hồ Tửu?"
"Ôn Hồ Tửu đứng bậc thứ tư trên Quan Tuyệt Bảng?"
Sắc mặt Vô Pháp và Vô Thiên hơi đổi, đây đúng là cao thủ đáng để bọn họ
chú ý.
Còn Càn Đông Thành tiểu bá vương...
Gương mặt Bách Lý Đông Quân run rẩy: "Hình như các ngươi không nghe
thấy ta nói gì?"
Gương mặt lạnh lùng của Vô Pháp nở nụ cười hiếm thấy: "Càn Đông Thành
tiểu bá vương, danh hiệu này khó mà khiến chúng ta để ý. Nhưng mấy chữ
Bách Lý Đông Quân thì chúng ta thường hay nghe thấy."
Bách Lý Đông Quân lùi lại bên cạnh ông lão: "Vì Danh Kiếm sơn trang?"
"Không, từ lúc ngươi còn rất nhỏ, chúng ta đã nghe thấy tên của ngươi." Vô
Pháp đi lên phía trước một bước: "Lần này chúng ta muốn mang đi rất
nhiều thứ từ Càn Đông Thành, bây giờ vừa vặn bọn họ đều tới trước mặt
chúng ta."
Bách Lý Đông Quân lùi lại bên cạnh ông lão: "Sư phụ, con tới muộn rồi."
Ông lão cười nói: "Chẳng phải đã bảo tháng này đừng có về à?"
Bách Lý Đông Quân nửa quỳ xuống đất, nước mắt tràn mi: "Là đồ nhi có lỗi
với người, làm bại lộ thân phận người!"
"Không trách con được, kiếm thuật trong thân thể con là ta gieo vào, năm
xưa con không muốn học võ, nhưng tài hoa như vậy, ta cũng thấy tiếc nuối,
lại mong bộ kiếm thuật này được truyền lại." Ông lão xoa đầu Bách Lý Đông
Quân, lời nói dịu dàng.
"Tây Sở Kiếm Tiên là người dịu dàng như vậy à?" Ôn Hồ Tửu nhỏ giọng nghi
hoặc.
Ông lão ngẩng đầu, kiếm trong tay vẽ thành một đóa kiếm hoa: "Ôn gia Ôn
Hồ Tửu? Ngươi tới muộn rồi, vừa rồi ta đã nói cho họ, ta không phải Kiếm
Tiên."
"vậy ngươi là ai?" Ôn Hồ Tửu hỏi.
"Tây Sở song tuyệt, Kiếm Tiên Nho Đạo, Cổ Mạc Cổ Trần. Ta là Cổ Trần." Ông
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!