Sau khi Vô Pháp Vô Thiên hạ xuống trong sân, Bạch Phát Tiên và Tống Yến
Hồi cũng theo phía sau.
Tiêu Nhược Phong mỉm cười: "Một tên tóc trắng, một kẻ áo tím, giống hệt
như trong thư."
Vô Pháp cao gầy nhìn Tiêu Nhược Phong: "Ngươi là con trai của Tiêu Trọng
Cảnh?"
Tiêu Trọng Cảnh, tên húy của đương kim thiên tử, ai dám gọi thẳng?
"Ngươi rất to gan." Trường kiếm trong tay Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng vẽ
thành một đóa hoa kiếm." Vô Pháp Vô Thiên, rất hợp với cái tên này."
Vô Thiên mặc áo hình đồng tiền nở nụ cười như phú ông: "Thằng nhóc,
trước mặt ông đây còn giả bộ làm cao thủ cái nỗi gì. Chút kỹ xảo màu mè
trong tay ngươi còn chưa đủ cho ông đây nhìn, gọi sư phụ ngươi tới đây
còn tạm được."
"Chưa đánh thử, làm sao biết có phải màu mè không." Tiêu Nhược Phong
khẽ mỉm cười.
"Vương đạo trưởng, bây giờ thì sao?" Tống Yến Hồi nhỏ giọng nói.
Vương Nhất Hành chỉ Hỏa Long kiếm về phía Vô Pháp Vô Thiên: "Đánh bọn
chúng."
"Vì sao? Chẳng phải vừa rồi còn định thu đối phó với Tiêu Nhược Phong à?"
Tống Yến Hồi cả kinh nói.
"Vì trên mặt đám người này viết rõ bốn chữ, ta là người xấu." Vương Nhất
Hành và Tiêu Nhược Phong nhìn nhau, đều gật nhẹ đầu.
Hai người tuy trông điềm nhiên như không, nhưng bọn họ đã phát hiện ra
hai người tên Vô Pháp Vô Thiên này... có lẽ thật sự vô pháp vô thiên.
Bọn họ nói gọi Lý tiên sinh ở học đường tới còn tạm, có lẽ không phải lời
nói ngông cuồng.
Bách Lý Lạc Trần vẫn đứng trong góc đột nhiên mở miệng: "Làm sao các
ngươi vào được?"
"Đương nhiên là đánh ngã đám người bên ngoài rồi đi vào." Vô Thiên nhìn
hắn một cái: "Có vấn đề gì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!