Trong khoảng sân.
Bụi đất bên dưới đã bị kiếm khí cuốn thành hình đóa hoa sen.
Ngay cả ông lão vẫn luôn im lặng đánh đàn cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt
thêm một cái.
"Kiếm pháp mà Lữ Tố Chân tự nghĩ ra, Thượng Thanh Kiếm Liên?" Tiêu
Nhược Phong bị trường kiếm quét qua, kiếm khí ép lui ba bước.
Vương Nhất Hành cầm kiếm lao tới: "Kiến thức uyên bác, lại nào!"
Trong chí bảo Đạo gia là "Thái Ất Cứu Khổ Hộ Thân Diệu Kinh" có viết: Cứu
Khổ Thiên Tôn bước thành hoa sen, pháp thân biến hóa vô số, lúc thì nữ
giới, lúc thì đứa trẻ, lúc thành phong sư vũ su, lúc thành thiền sư già cả! Vì
vậy Lữ Tố Chân lĩnh ngộ được Thượng Thanh Kiếm Liên, dùng kiếm khí hóa
thân vô số.
Vương Nhất Hành cầm kiếm xoay nhẹ, khi thì tư thái ưu nhã uyển chuyển
như nữ tử, khi thì kiếm chiêu bình phàm non nớt như đứa trẻ, lúc lại phóng
đãng, lúc lại như mưa gió ập đến, lại có lúc trầm ổn như tông sư trấn sơn.
Kiếm chiêu biến ảo, kiếm khí tung hoành, Vương Nhất Hành qua lại trong
sân như du long, cực kỳ uy phong.
Ngay cả Tống Yến Hồi cũng nhìn tới ngây ngốc. Khi đó trong Danh Kiếm
sơn trang, Vương Nhất Hành dùng kiếm áp đảo quần hùng, mình đã không
kìm được muốn tới khiêu chiến, khổ nỗi bị trưởng lão ngăn cản. Nhưng tới
giờ hắn mới hiểu vì sao trưởng lão lại ngăn cản hắn!
Tu vi kiếm đạo của hai người, đúng là chênh lệch một vài cảnh giới.
Nhưng Tiêu Nhược Phong vẫn trấn định tự nhiên, kiếm chiêu của hắn ngoài
chữ nhanh ra, có vẻ không có gì đặc biệt, mấy bộ kiếm pháp nổi danh của
Lý tiên sinh cũng không thấy hắn thi triển.
"Kiếm mà Lý tiên sinh ở học đường truyền lại, cũng chỉ có vậy thôi sao?"
Vương Nhất Hành cười một tràng dài nói, thân hình lóe lên, dáng vẻ như
tiên nhân say rượu.
"Chỉ thế thôi à!" Vương Nhất Hành vung tay thi triển một chiêu kiếm, ép
Tiêu Nhược Phong thối lui. Tiêu Nhược Phong lại có vẻ không hề kinh ngạc,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!