Trong sân, ông lão liếc mắt nhìn vị tiểu tiên sinh của học đường, tiếp đó lùi
lại vài bước, ngồi xuống, vuốt ve dây đàn: "Ngươi tới là vì học đường?"
Tiểu tiên sinh lắc đầu nói: "Ta tới là vì triều đình, không liên quan tới học
đường."
"Ta đã nhìn ra, đến vì triều đình, định làm gì?" Ông lão gẩy nhẹ dây đàn.
"Tiên sinh là dư nghiệt Tây Sở, nên bắt giữ, giao cho Đại Lý Tự trị tội." Tiểu
tiên sinh cung kính trả lời.
"Chuyện này có thể giao cho rất nhiều người làm, doanh trại quân đội địa
phương, Thiên Khải Đại Lý Tự, hoặc là Ảnh Vệ Ti trực thuộc thiên tử, vì sao
lại giao cho một học sinh của học đường? Ta đoán ngươi họ Tiêu, ngươi cần
tích lũy công huân, vì vậy tới để chia chác vinh quang khi bắt được ta?" Ông
lão chậm rãi nói.
Tiểu tiên sinh gật đầu: "Tiên sinh không hổ là người tề danh cùng sư phụ,
ngài đoán đúng rồi."
"Trong số các hoàng tử, ngươi đứng thứ mấy?" Ông lão uống một chén
rượu.
"Đứng thứ chín, tên Nhược Phong." Tiểu tiên sinh nhẹ nhàng đặt tay lên
thân kiếm: "Thân là người luyện kiếm, ta kính ngưỡng tiên sinh, nhưng
chuyện này với ta muốn mang tiên sinh đi, là hai việc."
Đạo sĩ Vương Nhất Hành của núi Thanh Thành bước lên một bước, ngăn
giữa hai người: "Tuy tiên sinh từng là người Tây Sở, nhưng bây giờ Tây Sở
đã bị diệt quốc, tiên sinh cũng đã ẩn cư, không thể gây nguy hại gì cho Bắc
Ly."
Tiêu Nhược Phong lại lắc đầu: "Đây lại là hai chuyện khác nhau."
"Hình như ngươi là một hoàng tử không thấu tình đạt lý." Vương Nhất
Hành nhướn mày, có vẻ định lùi bước vì đối phương là hoàng tử.
Tiêu Nhược Phong bĩu môi: "Ta hiểu tình lý, càng hiểu tình nghĩa. Nhưng ta
đã nói, đây là hai việc khác nhau."
"Cho nên ngươi định mang tiên sinh đi? Chỉ bằng ngươi?" Vương Nhất
Hành nói đầy ẩn ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!