Thời gian một trăm năm.
Một trăm năm, thời điểm lúc trước viết truyện mấy câu nói liền trôi qua, chân chính đến phiên mình mới phát rầu.
Cậu thiết lập giam cầm nam phụ là có nguyên nhân, quãng thời gian này để Sở Hàn Phi lắng đọng, mài giũa tâm tính hắn, cũng là bước đầu làm cho hắn lột xác chân chính, nên trợ công thần đương nhiên không thể ra trận.
Nam phụ cậu không có phần diễn, nhưng nội dung câu chuyện liên quan tới nam chính còn rất nhiều, quy nạp tổng kết lại có ba chuyện lớn, thứ nhất là được một thầy luyện đan cung phụng Tề gia thưởng thức, được âm thầm chỉ điểm rất nhiều.
Thứ hai là vì đường tiểu thư Tề Băng Nhi đắc tội Ninh Hiên Nhiên đệ tử trưởng lão Ngọc Chân phái Côn Lôn, cùng hắn ta định ra kỳ hạn quyết chiến trăm năm. Thứ ba là kết anh thành công, trong lúc này khơi ra cửu trọng lôi kiếp, được chưởng môn Côn Lôn tông Vân Chân tôn chủ thu làm đệ tử.
Côn Lôn tông là chi nhánh thượng giới Côn Lôn tiên tông, nằm tại Huyền Hư tiên cảnh trung giới, chưởng môn Vân Chân tôn chủ có tu vi kỳ Hợp Thể, tuy là thân nữ tử lại không thể khinh thường.
Tề Thiên Dương gãi gãi đầu, những chuyện này tuy chả liên quan gì tới cậu, nhưng cậu rất muốn tận mắt chứng kiến.
Không nói mấy chuyện khác, tự nhiên đi đến cái thế giới xa lạ này, nội tâm cậu dù kiên cường hơn nữa cũng không tránh khỏi kinh hoảng, thứ đồ chơi nội dung câu chuyện này ít nhất có thể cho cậu cảm giác an toàn, làm cho cậu có loại chân thật
"tất cả nằm trong lòng bàn tay".
Sở Hàn Phi không biết suy nghĩ của Tề Thiên Dương, thấy y bỗng nhiên mở mắt không chớp lấy một cái nhìn mình, cả người cứng đờ, trên gương mặt tuấn mỹ lại càng không lộ vẻ gì.
Chỗ bị tầm mắt thiếu niên đảo qua tóc gáy đều khẩn trương run rẩy, hầu kết Sở Hàn Phi chuyển động lên xuống, chỉ cảm thấy cổ họng khô đến bốc khói.
Nhìn ta, đúng, cứ nhìn ta như vậy...
Hay là thôi đi, Tề Thiên Dương nằm trở lại, mệt mỏi nhắm mắt.
Đời này Sở Hàn Phi tính lạnh lùng lại đa nghi, coi như khiến hắn chịu theo nhất định cũng sẽ phòng bị cậu, trái lại còn có thể nhiễu loạn nội dung câu chuyện, thế thì mất nhiều hơn được. Hoặc là cứ dựa theo kế hoạch nguyên bản, đem khối mảnh vỡ Càn Khôn Đồ sớm cho hắn, để hắn đi khỏi.
Về phần đại kiếp nạn tam giới về sau, kia là chuyện của toàn bộ tu chân giới, cậu đương nhiên sẽ không chối từ, bất quá đừng hy vọng cậu vô tư đến nỗi liều mình cứu người, làm hết sức thôi, nếu có gì bất ngờ... Sống cho đến khi ấy, cậu còn được lời đấy.
Biết đâu trước lúc ấy cậu tìm được phương pháp trở về cũng không chừng.
Tề Thiên Dương là người lạc quan, chuyện những người này sức lực không đủ ngẫm lại cũng qua thôi, dù gì để mãi trong lòng, chỉ rước lấy khó chịu.
"Nhị thiếu gia, Băng tiểu thư cầu kiến."
Có người thông báo.
Vì để phân biệt con cái dòng chính, các thiếu gia, tiểu thư con thứ đều gọi thêm một chữ giữa như tiền tố xưng hô, còn dòng chính, thì lại ấn theo thứ tự, Tề Thiên Dương được gọi là nhị thiếu gia cũng chính vì nguyên nhân này, bình thường là nhị thiếu gia, chân chính xếp cùng anh em dòng họ, gọi là lục thiếu gia.
Cùng thế hệ Tề Viễn Hàng có ba huynh đệ, đều là con vợ cả, Tề Viễn Hàng là huynh trưởng, dưới có nhị trưởng lão Tề Viễn Khoáng, tam trưởng lão Tề Viễn Trình, Tề Băng Nhi chính là tiểu nữ nhi thứ xuất của tam trưởng lão, khá được sủng ái.
Tề Thiên Dương vừa nghe thấy danh tự này liền đau đầu, không gì khác, cậu cố tình sắp xếp một đại tiểu thư trí tuệ kiên cường như vậy, chỉ vì dẫn cái đại phiền toái Ninh Hiên Nhiên kia đến.
Thân là đệ tử trưởng lão đệ nhất tông môn trung giới, Ninh Hiên Nhiên chỉ hơn một trăm tuổi đã kết thành Kim Đan, đương nhiên, không thể so sánh cùng nam phụ được hack này, nhưng có thể được xưng tụng tu sĩ thiên tài, nói cùng nam chính kết thù cũng vì Tề Băng Nhi, dĩ nhiên không phải tranh giành tình nhân, mà là do muội muội thất lạc nhiều năm.
Ninh Hiên Nhiên và nam chính đều đến từ hạ giới, cùng muội muội Ninh Lạc sống nương tựa lẫn nhau, một đường nâng đỡ đi đến trung giới, nhưng trên đường xảy ra biến cố, hai người thất lạc.
Ninh Hiên Nhiên sau đó bất ngờ được Ngọc Chân trưởng lão Côn Lôn tông thu làm đệ tử thân truyền, hắn vẫn luôn không ngừng tìm kiếm muội muội, trời cao không phụ người có lòng, rốt cục trong một nhiệm vụ tông môn tìm được manh mối, nguyên lai Ninh Lạc cùng hắn thất lạc sau lưu lạc đến Thiên Vẫn thành, làm thị nữ tại Tề gia.
Ninh Hiên Nhiên vui mừng khôn xiết, lập tức báo cáo Ngọc Chân trưởng lão, ngựa không ngừng vó chạy tới Thiên Vẫn giới, liền nghe được tin tức khiến hắn như rơi vào hầm băng, từ một tháng trước, muội muội của hắn bị hại chết!
Đối với Tề Băng Nhi mà nói, đánh chết một hai hạ nhân phạm sai lầm căn bản không tính là chuyện, đương nhiên, nếu như hạ nhân phạm sai lầm kia không phải muội muội Ninh Hiên Nhiên, kỳ thực cũng không tính là gì, nhiều nhất đối với danh tiếng của nàng có chút trở ngại thôi.
Ninh Hiên Nhiên lúc này cầu kiến Tề Viễn Hàng, muốn ông cho lời giải thích, thấy Tề Viễn Hàng thật sự có ý tứ đem nàng giao cho Ninh Hiên Nhiên xử trí, Tề Băng Nhi sợ ngu người, khóc nháo không ngừng, không biết chạm vào dây nào của Sở Hàn Phi, hắn dũng cảm đứng ra đem người che chở phía sau, cũng đưa ra đánh cược cùng Ninh Hiên Nhiên.
Một đoạn này viết rất xoắn xuýt, Tề Thiên Dương biết nhất định sẽ có tranh luận, bởi vì thấy thế nào cũng là nam chính không có lý, Ninh Hiên Nhiên rất đáng thương, mà vì hợp lý chế tạo ra một boss sư huynh hắc hóa, trong tông môn không ngừng tìm việc cho nam chính, cậu vẫn viết như thế.
Dù sao viết văn không sợ có tranh luận, chỉ sợ không đề tài, cậu cũng từng là tác giả nổi tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!