Tề Thiên Dương chưa bao giờ cảm thấy mình là một người yếu ớt, cậu rất tự tin, đối với cuộc đời vô cùng tích cực lạc quan, cho dù có gặp phải chuyện xuyên qua ngoài ý muốn, cậu cũng nỗ lực duy trì tâm trạng bình tĩnh, không lo sợ nghi hoặc, cũng không tự ngạo, nếu đổi lại thành người khác cũng không làm tốt hơn cậu bao nhiêu.
Nhưng vào lúc này, cái loại hiu quạnh làm người ta mệt mỏi chảy xuôi trong lòng, đến lúc đó cậu mới phát hiện thì ra bản thân không kiên cường như mình vẫn tưởng. Lòng trống rỗng, như một cái cửa sổ bị thủng, gió lạnh cứ ra sức lùa vào bên trong, làm cả người cậu đều lạnh băng.
Ý thức có chút không rõ, cậu đã quên Tề Thiên Nhai, quên Tề Viễn Hàng, quên Trầm Lăng Nhạn, quên luôn Tề Thần Hiên, cậu dần dần cảm giác mình chỉ là hai bàn tay trắng. Cậu dường như đang đứng nơi đỉnh cao lạnh buốt, toàn bộ thế giới này chỉ còn lại một mình cậu, hiu quạnh vô tận bao phủ lấy cậu, cậu có chút lo sợ không yên, nhưng phát hiện mình căn bản không thể động đậy, chỉ có thể cô đơn đứng đó, nghìn năm vạn năm, vĩnh viễn không có hồi kết.
Đúng lúc này, một dòng nước nóng rực tràn vào nội tâm cậu, đó là loại vui sướng khiến linh hồn cũng run rẩy, phảng phất có gì đó đang chậm rãi hoàn chỉnh, sương mờ mông lung hai mắt, cậu gần như muốn chết say trong ảo giác tuyệt vời này.
Một lúc lâu, Tề Thiên Dương mới dần dần hoàn hồn, nhận ra mình vừa làm cái gì, mặt đen hết lại.
Đạo lữ thì đạo lữ, tuy rằng vẫn có cảm ứng lẫn nhau, cũng không phải một chút gì cũng không giữ mà hoàn toàn mở rộng cửa lòng với đối phương, ở đây có một quá trình truyền đạt và phản hồi, Tề Thiên Dương mới vừa rồi vô thức, truyền đạt khổ sở cho Sở Hàn Phi, mà Sở Hàn Phi thì trả lại sự an ủi.
Nghĩ đến bản thân vừa rồi thế mà cứ như một cô gái làm nũng với Sở ngựa đực cầu vuốt ve, đối phương còn hết sức ôn nhu đáp trả cậu, Tề Thiên Dương cả người đều không ổn, quả thật hận không thể đào một cái lỗ đem mình cuộn cuộn nhét vào không thể gặp người nữa mới tốt.
Vì để tránh mất mặt nhiều hơn, Tề Thiên Dương lúc này chặt đứt liên hệ giữa khế ấn, một bên che đầu giả chết, một bên nghiến răng nghiến lợi.
Thân làm một diễn viên chính ngươi không ngoan ngoãn đi theo nội dung truyện lại tới chỗ ta giả bộ mèo đuôi to làm cái gì!
Thân là một tên ngựa đực ngươi không ngoan ngoãn mặt dày tán gái tới chỗ ta đón đồng tâm kiếp cái gì!
Còn nữa, thân làm máy bay chiến đấu trong đám thẳng nam tại sao ngươi lại dùng phương thức ám muội như thế tới dỗ dành ta!
Ta, ta mới không thừa nhận lúc đó có cảm động một chút đâu.
Tề Thiên Dương hùng hổ nghiêm mặt dúi đầu vào trong chăn, nhưng không che hết cái lỗ tai đỏ bừng trong mớ tóc hỗn loạn.
Ngay lúc Tề Thiên Dương trằn trọc, phu phụ Tề Viễn Hàng cũng giết tới cửa, một ngày ngắn ngủi, cánh cửa động phủ Tề Thiên Nhai thiếu chút nữa bị đạp hư.
Nghe thấy tin tức các trưởng bối đều tới, Tề Thiên Dương có chút cảm động, sau khi gặp mặt bọn họ, hiểu lo lắng của họ, cậu rốt cục quyết định, chung quy trốn tránh như thế cũng không phải biện pháp, cậu cần công bằng nói chuyện với Sở Hàn Phi một hồi.
Bỏ thuyết pháp đạo lữ mập mờ như thế qua một bên, Tề Thiên Dương vẫn còn có chút may mắn, sự tình vẫn chưa đi đến tình cảnh xấu nhất, buộc cùng một chỗ với cậu không phải một kẻ hy sinh vô danh tìm đường chết không ngăn được, mà là nhân vật chính trời định cuối cùng sẽ hoành hành tu chân giới, được rồi, nói huỵch toẹt ra, cái mạng có của cậu có thể đảm bảo,… ít nhất đến trước khi phi thăng là thế.
Sở Hàn Phi là một kẻ biết tiếc mạng, hắn còn có thù phải báo. Nhưng kẻ lúc đầu phản bội hắn ngoại trừ vẫn lạc giữa đường, đại thể cũng đã trở thành bá chủ một phương, phi thăng tiên giới cũng có mấy người, so sánh ra Tố Thu và Kim Nghiễn Chi chỉ có thể xem là hạng tôm tép nhãi nhép. Nên vì an toàn của bản thân, hắn dù gì cũng không để mình gặp chuyện không may.
Chỗ tốt như vậy không tệ, chỗ hỏng cũng có, Sở Hàn Phi trời sinh thu hút các cô gái, vả lại ai đến cũng không cự tuyệt, đội trên đầu cái danh đạo lữ trời định của hắn, nói vậy cuộc sống sau này của cậu sẽ trải qua rất "đặc sắc".
Tề Thiên Dương vuốt mặt, nỗ lực đem cái mặt trong trắng lộ hồng nhìn sao cũng là động. lòng. xuân vuốt cho bình thường một chút, nỗ lực nửa ngày không có kết quả, cuối cùng mất hứng buông tha.
Đồng tâm kiếp uy lực thực sự quá lớn, Sở Hàn Phi thương rất nặng, tuy rằng không đến mức cảnh giới thụt lùi, tạm thời không dậy được.
Mới bước vào phòng, một mùi thuốc đông y xen lẫn chút máu tanh nhàn nhạt xông vào mũi, Tề Thiên Dương khẽ ngây người, đi tới trước màn che phòng trong mới phản ứng lại.
Sở Hàn Phi thấy có động tĩnh: "Ai?"
"Ta." Tề Thiên Dương vén rèm lên.
Lúc này đổi thành Sở Hàn Phi sửng sốt, hắn cứng ngắc hồi lâu, sau mới mở miệng nói: "Ngươi…"
Bỏ qua tình cảnh hiện tại vài câu đối thoại này ngay từ đầu đã không nỡ nhìn rồi có được không!
Tề Thiên Dương oán thầm một câu, lôi ghế ngồi trước giường Sở Hàn Phi, "Đầu tiên, sự việc ta cũng có nghe kể, lúc đó ta hôn mê, đa tạ ngươi cứu ta, sư thúc."
Sở Hàn Phi mặt cứng ngắc không nói lời nào, Tề Thiên Dương hiểu tính toán của hắn, khẽ nhíu mày nói tiếp: "Nhưng kết thành đạo lữ là một chuyện ngoài ý muốn, sau này chuyện của ngươi ta sẽ không can thiệp, dù sao hồng nhan tri kỷ của sư thúc…"
"Ta không có hồng nhan tri kỷ," Sở Hàn Phi đột ngột nói: "Trước đây không có, bây giờ không có, tương lai cũng sẽ không."
Tề Thiên Dương ngạc nhiên, "Sư, sư thúc?"
Sở Hàn Phi vẫn là bộ dạng không cảm xúc, chỉ là gò má ửng đỏ trước mặt cùng hô hấp thi thoảng dồn dập đã bán đứng tâm tình không an tĩnh của hắn, hắn nhìn Tề Thiên Dương, thần sắc đầy nghiêm túc: "Người ta yêu là ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!