Chương 44: (Vô Đề)

Kiếm khí kia đến quá nhanh, căn bản không kịp tránh, Tề Thiên Dương gần như theo bản năng dựng lên lồng phòng hộ màu tím nhạt, vững vàng bọc lại quanh thân.

Chẳng qua ngay khắc tiếp theo, cậu lập tức hiểu ra động tác của mình có chút dư thừa, chỉ thấy thanh niên vận một thân đồ đen thêu Bệ Ngạn màu vàng sắc mặt tối sầm lại, cũng không rút kiếm, hai ngón tay nhập lại điểm một cái, đánh lên kiếm khí đang lao đến, vốn kiếm khí khí thế hung hăng giờ giống như món đồ chơi của đứa nhỏ ba tuổi tan nát triệt để.

Lời còn chưa nói hết đã bị đánh vào mặt, sắc mặt Giang Chiếu Dạ đã đen đến nỗi không thể đen thêm, đặc biệt còn ở trước mắt thiếu niên bên cạnh.

Hắn cũng không biết mình làm sao nữa, rõ ràng không chuộng nam phong, thế nhưng lần đầu trông thấy thiếu niên này đã yêu thích, thật giống như từ đầu đến chân không có chỗ nào không vừa mắt, theo lẽ tự nhiên, mất mặt trước y, cũng khó chịu cực kỳ.

"Làm càn! Lam Vĩ, ai cho ngươi lá gan dám động thủ ở Chấp pháp đường?" Giang Chiếu Dạ thu hồi thủ thế, linh khí lại bắn thẳng đến chỗ kiếm khí, so với kiếm khí vừa nãy nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhìn thấy thanh niên y phục đen lộ ra chiêu thức này, Tề Thiên Dương mới phát hiện bất kể thiết lập tính cách hay là phong cách miêu tả của thanh niên NPC đều rất giống nội dung câu chuyện nhưng lại thâm tàng bất lộ, xét tu vi này, ít nhất cũng là Phân Thần đỉnh phong.

Cậu đoán không sai, Chấp pháp đường không phải Trưởng lão đường, chỉ để ý trật tự trong các đệ tử Ngự Kiếm Môn, tương đương với một dạng hội học sinh, bởi tính chất vụ việc này quá ác liệt, thân phận Lam Linh Ngọc cũng có chút đặc thù, trực tiếp kinh động đến phó hội trưởng hội học sinh, thân là một trong chín đại đệ tử chân truyền của Ngự Kiếm Môn, xếp hạng thứ ba Tiểu Lý Phi… Khụ khụ, Sa môn kinh hồng kiếm xếp hạng thứ ba Giang Chiếu Dạ, tu vi đương nhiên không hề thua kém chút nào.

Người kia rên lên một tiếng, lập tức hiện thân, là một thanh niên mặc áo lam, thân hình cao lớn, chỉ là vẻ nham hiểm trên mặt quá nặng, phá hủy sự tuấn mỹ vốn có, nham hiểm của hắn cùng nham hiểm cứng nhắc của Triệu Thiên La kia không hề giống nhau, là một loại cảm giác khắc vào tận xương tủy, đặc biệt là đôi mắt, tựa như rắn độc ban đêm núp trong góc âm u chốn rừng sâu, không biết lúc nào sẽ đột ngột lao ra cắn bạn một cái, nhìn thôi đã vô thức làm người ta sợ hãi.

Tề Thiên Dương bỗng nhiên cực chán ghét loại ánh mắt này, xoắn xuýt một hồi, nghe thấy đệ tử Chấp pháp đường kia gọi thanh niên mặc áo lam là Lam Vĩ, chắc chắn chính là ca ca mà Lam Linh Ngọc há mồm ngậm miệng đều nhắc tới, cậu nhịn một chút, không mở miệng.

Thân là đệ đệ thứ hạng nhỏ nhất, cậu đối với sinh vật tên là ca ca luôn có một loại kính nể theo bản năng, đặc biệt là ca ca bảo vệ muội muội, vì cậu không có muội muội… Anh em bà con đứng ra một loạt có thể tổ chức thành một đội bóng, con mẹ nó ngay cả hàng dự bị cũng đầy đủ, thế mà tác giả bất lương lại tỏ vẻ ngay cả một muội muội cũng không có, tu chân giới nam nhiều nữ ít, còn lại là bộ phận hung tàn cực kỳ, thế gia không có trưởng nữ, huynh muội Ninh Hiên Nhiên nằm cũng trúng đạn gì đó, cậu mới không bí mật mang theo hàng lậu đâu!

Lam Vĩ từ lâu đã không còn ôn nhu như lúc đối mặt với Thanh Vân lão tổ, sắc mặt âm trầm như muốn nhỏ ra nước, có lẽ là muội muội qua đời đối với hắn là đả kích quá lớn, dáng dấp của hắn rất tiều tụy, phối hợp với cỗ âm trầm kia, có vẻ hơi điên cuồng:

"Hắn chính là hung thủ! Hắn chính là hung thủ!"

Giang Chiếu Dạ nói:

"Sự tình còn chưa điều tra rõ, ngươi nói lời này phải có chứng cứ, Lam Vĩ, ngươi chớ ngang ngược."

Lam Vĩ che ngực, vừa rồi Giang Chiếu Dạ ra tay quá nặng, cơn giận qua đi, một ngụm máu nghẹn lại, hắn ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn Tề Thiên Dương tràn đầy ác ý.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, dù là ai cũng không thoải mái cho nổi, tượng đất còn có ba phần tức giận nữa mà, huống hồ Tề Thiên Dương tính khí nóng nảy, cậu lập tức phát hỏa:

"Ta và muội muội ngươi định ra chiến ước sinh tử, có thể quang minh chính đại giết ả không làm, ăn no rửng mỡ nửa đêm đi giết người? Là ta đầu óc có bệnh hay là ngươi đầu óc có bệnh?"

Bị lời nói chân thật này của cậu làm nghẹn họng, Lam Vĩ một ngụm máu nuốt mãi không trôi, cái cổ đã đỏ bừng.

Đúng, hắn biết thiếu niên trước mắt này không phải hung thủ, người khác không biết, nhưng hắn biết, tu vi Lam Linh Ngọc là khai man, ả mười lăm năm trước sớm đã vào giai đoạn Nguyên Anh hậu kỳ, mà không phải Nguyên Anh sơ kỳ tông môn ghi lại, không biết chiếm được cơ duyên gì có thể ẩn giấu được, cũng vì mục đích trong cuộc thi đấu trăm năm sau của tông môn một tiếng hót lên làm kinh người… Không nghĩ tới, xuất sư chưa đến thân đã chết trước.

Thế nhưng ả cũng là người đã chết, Chấp pháp đường chết tiệt khốn nạn này lại còn phong tỏa tài sản của ả, ngay cả thi thể cũng không cho phép hắn mang về!

Hắn được lòng Thanh Vân lão tổ, đương nhiên chướng mắt tài sản của Lam Linh Ngọc, hắn muốn, là thi thể Lam Linh Ngọc.

Bí pháp Lam gia, có thể biến hóa tu vi của đồng tộc sắp chết trong vòng bảy ngày để cho bản thân sử dụng, huyết thống càng gần càng tốt, đây vốn là bí pháp của vị đại năng tổ tiên do gặp lúc nguy cấp cứu vớt chiến cuộc nên nhịn đau biên soạn, ai ngờ lại dẫn tới nội loạn Lam gia, đến đời này của hắn và Lam Linh Ngọc, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Có lẽ do thiên tính của người Lam gia, hắn đối với muội muội ruột thịt một mẹ sinh ra này cũng không có tình cảm gì, đương nhiên, ban đầu chưa hề nghĩ tới đoạt tu vi của ả, nhưng vào lúc rõ ràng cơ hội của hắn đã tới lại vì tâm cảnh không vững, miễn cưỡng kẹt tại hậu kỳ Nguyên Anh hơn một trăm năm, đối mặt thi thể Lam Linh Ngọc, hắn dao động, thậm chí trong một đêm ngắn ngủi đã khát khao đến độ mắt đỏ cả lên.

Hắn không chờ được, nhất định phải mau chóng kết án, mỗi một khắc trôi qua tu vi tích lũy từng chút của Lam Linh Ngọc sẽ tiêu tan dần, hắn không thể đợi Chấp pháp đường chậm rì tra án thêm nữa, hắn muốn lập tức kết án!

Lam Vĩ nhìn Tề Thiên Dương, lạnh lùng nói:

"Linh Ngọc từ nhỏ lớn lên ở Ngự Kiếm Môn, chưa từng xảy ra chuyện, cố tình sau khi cùng ngươi lập ra chiến ước sinh tử lại xảy ra chuyện?"

Tề Thiên Dương nhướng mày hung dữ:

"Từ nhỏ chưa từng xảy ra chuyện… Ha ha, chờ khi ngươi phải chết, có phải sẽ nói với Hắc Bạch Vô Thường, lão tử xưa nay chưa từng chết qua, làm sao lại chết không?"

Lam Vĩ nghẹn họng, tiếc rằng hắn đang nôn nóng, nhất thời không nghĩ ra phương pháp ứng đối, nghẹn đến đôi mắt đỏ ké.

Nếu như không phải thời gian địa điểm đều không đúng, Giang Chiếu Dạ đã muốn ôm bụng cười một hồi, tuy rằng hắn không biết Lam Vĩ tại sao nhất định phải ở chỗ này oan uổng một đệ tử chưa kết anh mới lên cấp mà không phải tích cực phối hợp tra án, bất quá hắn sẽ không để cho gã được như nguyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!