Thiếu niên ngủ say lẳng lặng nằm đó, hàng mày thon dài nhíu chặt, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng nói mớ, tự dưng làm người ta có chút đau lòng.
Muốn vươn tay vuốt đi bất an giữa mày thiếu niên, ôm y vào trong lồng ngực, cho y ấm áp, bàn tay giơ một nửa, lại phát hiện đó chỉ là móng vuốt đầy lông, Sở Hàn Phi hơi nản lòng.
Đột nhiên, tựa như có thứ gì đó đáp lại, trên người hắn tỏa ra một vầng sáng xanh chói mắt, bốn chân ngắn ngủn trong ánh sáng màu xanh kéo dài ra, thân hình chỉ trong mấy hơi đã trở nên cao to, bộ lông trên mặt mèo nhanh chóng rút đi, dần dần hình thành ngũ quan thâm thúy, tuấn tú.
Dưới ánh nhìn chằm chằm muốn toác cả mắt của chó trắng nhỏ, ánh sáng màu xanh chậm rãi tản đi, lộ ra một nam nhân toàn thân không, có, mảnh, vải, che, thân!
Nam nhân có khuôn mặt cực kỳ khôi ngô, thân dài tráng kiện tiêu chuẩn cỡ tám cái đầu, cơ bụng không có một vết sẹo lồi, cơ thể cân xứng đẹp đẽ gần như tỏa ra một vầng sáng mỏng.
Nhưng mà khí chất của hắn lại là dạng lạnh lùng cấm dục, không cho người khinh nhờn, nó được nhào nặn thành một vẻ đẹp khác, loại đẹp này vượt qua cả giới tính và tuổi tác, có thể làm cho tất cả những người nhìn thấy hắn quên cả thở, không người nào có thể chống lại sự hấp dẫn như vậy.
Nhưng Ngôn Húc Phong có thể, hắn không hề bị mê hoặc một xíu xiu nào, nếu như có thể, hắn thậm chí còn muốn xông đến đem tên biến thái lõa thể trước mặt thiếu gia nhà hắn cắn chết tươi mới thỏa lòng!
Hắn đã nói kia con mèo chết tiệt tại sao lại đáng ghét như vậy, còn làm hắn cảm thấy quen thuộc sao đó, thì ra lại là tên biến thái Sở Hàn Phi này!
Đột nhiên từ mèo hóa thành hình người, vẫn chưa mặc quần áo, dù là Sở Hàn Phi trải qua vô số sóng to gió lớn, tố chất tâm lý hàng đầu, cũng không khỏi sững sờ, bất quá nhìn bộ dạng con chó trắng dưới chân giường như muốn nhào lên cắn, hắn phản ứng lại, đôi môi mỏng hoàn mỹ cong cong.
Đá bay chó nhỏ ra ngoài, định thân nó ở chỗ cách đó không xa, Sở Hàn Phi nửa quỳ xuống, kề sát vào một chút nhìn khuôn mặt ngủ say của thiếu niên.
Không giống tu sĩ bình thường, Tề Thiên Dương có cuộc sống sinh hoạt và nghỉ ngơi cực kỳ quy luật, khi có điều kiện một ngày ba bữa tuyệt không nhún nhường, mỗi ngày cần phải để trống mấy canh giờ dùng để ngủ, không thì hôm sau sẽ không vực dậy tinh thần nổi, chẳng giống tu sĩ, trái lại tựa như người phàm.
Thượng Quan Hồng Phi cũng như thế này… Sở Hàn Phi có chút hoảng hốt.
Bởi vì nửa đường chuyển tu, tư chất lại không tốt, Thượng Quan Hồng Phi cũng gần chết mới Hóa Thần, y thường ngày không dùng tự xưng tu sĩ, chỉ nói mình là một người phàm mơ mộng hảo huyền… Khi đó hắn cũng không nghĩ sâu xa, mãi đến tận đêm thành hôn đó, hắn mới phát giác, Thượng Quan Hồng Phi, đúng là thích mình, mà tâm tư của mình, cũng chưa chắc sạch sẽ được bao nhiêu.
Một bước bỏ qua, chính là một đời, hắn cuối cùng đã phụ Thượng Quan Hồng Phi.
Không biết vì sao, hắn đối với chuyện hai đời trước chẳng có cảm xúc gì, cũng không có cảm giác thay thế nào khác, duy độc một mình Thượng Quan Hồng Phi, khiến cho hắn đau thấu tim.
Có lẽ bởi vì một kích kia của Kim Nghiễn Chi làm thương tổn tới thần hồn, sau khi tái thế y càng làm cho người ta lo lắng không thôi.
Tề Thiên Dương điên điên khùng khùng, Tề Thiên Dương sát tính tận xương, Tề Thiên Dương hung hăng càn quấy, Tề Thiên Dương yếu ớt ngang ngược… Mâu thuẫn như thế, lại làm hắn thương nhớ mãi.
Sở Hàn Phi hoàn hồn, nhìn khuôn mặt Tề Thiên Dương không có một chút nào tương tự với Thượng Quan Hồng Phi, khẽ thở dài một tiếng, thay y dém lại đệm chăn lệch ra một bên cho tốt, cúi đầu muốn hôn nhẹ y, lúc môi mỏng cách cái trán trơn bóng chỉ độ chừng nửa ngón tay, Sở Hàn Phi dừng lại, một lúc lâu, hắn dời tầm mắt.
Hắn yêu y, nhưng luôn khiến y bị tổn thương, tam sinh tam thế, tựa như vừa dính đến mình, cuộc đời của y sẽ trở nên hỏng bét, đời này Tề Thiên Dương không thích hắn, có thể nào tránh khỏi những bi kịch ấy chăng?
Sở Hàn Phi nhìn Tề Thiên Dương, ánh mắt phức tạp.
Chủ nhân? Càn Khôn Đồ đã lâu không gặp truyền âm.
Sở Hàn Phi đứng lên, linh lực bao lấy cơ thể, biến ảo ra một bộ trang phục màu xanh.
Trong thần thức truyền đến gợn sóng quen thuộc, Sở Hàn Phi hỏi:
"Ta mấy ngày nay là thế nào?"
Đụng đến việc này là Càn Khôn Đồ vui vẻ hẳn:
"Chuyện tốt cực lớn luôn! Còn nhớ cái con thanh xà hai sừng chúng ta ký khế ước kia không? Nó thế mà là hậu duệ chân long thượng cổ đó!"
Long tâm kiếp?
Vẻ mặt Sở Hàn Phi không nhìn ra biến hóa gì, chỉ nhíu nhíu mày.
Long tâm kiếp là lúc cùng chân long thượng cổ kí khế ước làm linh thú bản mạng, kí chủ nhất định phải trải qua một đợt tâm ma kiếp, bình thường là chấp niệm lớn nhất của bản thân tu sĩ, đợi đến khi buông bỏ chấp niệm hoặc được viên mãn, tâm ma kiếp giải trừ, khế ước mới coi như đạt thành.
Càn Khôn Đồ mặt mày mừng rỡ hớn hở:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!