Vì long tiên hương của Ninh Hiên Nhiên tới rất đúng lúc, cộng thêm Cố Thiên Hàn dốc lòng chăm sóc (?), Ninh Lạc rất nhanh đã không còn bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là thương tổn trên mặt còn phải trị liệu một thời gian nữa, Nghênh Tiên thành không phải chỗ để ở lâu.
"Vết thương trên mặt Ninh cô nương rất sâu, đã tổn thương tới xương gò má, không chỉ cần máu của Ninh đạo hữu không thôi, nếu có thời gian, thì…" Cố Thiên Hàn mỉm cười lịch sự,
"Hai vị phải ở chung với tại hạ ít lâu, như nếu không chê, chẳng bằng trước tiên tới Dược Vương Cốc được không?"
Huyền Cốt Phiến nhíu mày, chỉ là dường như nó đang suy nghĩ chuyện gì, lập tức bị Ninh Hiên Nhiên đoạt lại quyền khống chế, hắn cười ôn hòa, như đóa sen trắng nở rộ dưới ánh mặt trời,
"Nào có, Cố công tử có thể cứu xá muội một mạng, Ninh mỗ vô cùng cảm kích, Cố công tử nói gì, Ninh mỗ nghe đó."
Hai người hai mắt nhìn nhau, nhìn như đồng loại đầy hứng thú mà đánh giá đối phương, kỳ thực một người đang ra sức đấu tranh với kẻ chung cơ thể trong ý thức, một người trời sinh bị chứng mù mặt nhìn ai cũng ra một khuôn.
Đúng vào lúc này, Tề Thiên Dương chợt nói một câu:
"Dược Vương Cốc ta không đi được, ta còn có chuyện phải làm, Ninh Lạc giao cho hai vị."
Hơi thở Cố Thiên Hàn khẽ ngưng lại, nhìn về phía thiếu niên bên người, thì thấy y cười cười:
"Vốn ban đầu Ninh Lạc không có chỗ nương tựa, ta đương nhiên không yên lòng, bây giờ người thân nàng đã tìm tới, ta ở lại nữa cũng không có nghĩa gì, Cố thế huynh, ân tình của huynh ta nhớ rõ, núi cao nước xa, ngày sau gặp lại."
Hàng mày Tề Thiên Dương khẽ hất một cái, đôi mắt sáng mỉm cười, ôm quyền chào Cố Thiên Hàn cùng Ninh Hiên Nhiên, xoay người rời đi.
Nói đi là đi = Không thèm để ý ta = Ta không quan trọng
Ta không quan trọng = Tiếp tục tiếp cận, tiếp tục gắng sức = Sớm muộn gì cũng vào miệng
Ánh mắt Cố Thiên Hàn lạnh lùng, nhưng mà… Liếc mắt nhìn bệnh nhân trên giường một cái, trước vẫn nên chữa khỏi cho người này thì hay hơn.
Huyền Cốt Phiến nhìn Cố Thiên Hàn, ánh mắt quái dị.
Sao vậy? Ninh Hiên Nhiên trong lòng trào phúng nói:
"Hiếm khi thấy ngươi yên tĩnh như vậy."
"Ta muốn nói hắn rất giống một người ta quen… Đệt! Tiểu tử thúi ngươi nói gì lão tử?" Lăng Vân Bích nổi giận.
Ninh Hiên Nhiên: Ha ha.
Chuyện của Ninh Lạc rốt cục cũng lắng xuống, yên tâm bỏ được một tảng đá lớn, Tề Thiên Dương quả thực đến bước đi còn mang theo gió, đương nhiên, tuy rằng cậu quan tâm Ninh Lạc, nhưng không xem nàng là mục tiêu quan trọng trong đời, nếu đã thoát khỏi nguy hiểm, cậu sẽ không dính dáng đến chuyện náo nhiệt này.
Nếu đã tới thế giới này, cậu sẽ không sống một cách uất ức, dù cho cuối cùng không thể quay về thế giới ban đầu của cậu, ít nhất cậu vẫn sống hết đời mà không cần kiêng nể gì cả.
Cha cậu thường nói:
"Heo sống vì ăn, người sống vì cốt khí, nếu như ngay cả cốt khí này cũng mất, người với heo chẳng khác nhau gì cả."
Tề Thiên Dương không muốn làm heo, cho nên cậu phải gắng sức sống cho ra hình ra dạng, không chỉ là người, còn phải là người trên người, tuy rằng bất kể là ở thế giới ban đầu hay là tu chân giới này, cậu đều là nhân vật giống thiên chi kiêu tử, nhưng sau lưng phồn hoa là hư không, cậu hưởng thụ nhiều như vậy, nên rất rõ tất cả mọi thứ của mình đều rất phù phiếm, vì người có thực lực không phải chính bản thân cậu.
Đương nhiên, đây không phải lỗi của cậu, trước khi đi đến thế giới này vẫn là cậu trai trong tháp ngà, được người nhà bảo vệ, cưng chiều là một chuyện rất bình thường.
Cậu ghét thiên chi kiêu tử, chẳng qua là ghét bọn họ dựa vào ngoại lực thu được thành tựu từ rất sớm, nhưng mắt nhìn xuống lại cao ngạo rõ ràng giống như người bình thường cũng nỗ lực như họ nhưng lúc nào cũng thất bại, không phải tự nhiên mà ghét.
Tu chân giới là địa phương tàn nhẫn khôn cùng, cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích hợp sinh tồn, tất cả lễ nghĩa, liêm sỉ, hiền lành, lương thiện, cung kính, cần kiệm đều là tấm màn che, tất cả vì trường sinh, không chừa thủ đoạn nào.
Hoặc giả thứ cậu viết ra dẫn cậu vào tiềm thức, chẳng bài xích thế giới này bao nhiêu, thậm chí có chút mơ hồ như cá gặp nước, mười mấy năm an nhàn, từng được nuông chiều làm cậu suýt nữa mờ mắt, hẳn là cậu khát vọng một cuộc sống không kiêng nể gì, mà không phải cuộc sống được bảo vệ không chút kiêng kỵ.
Tề Thiên Dương đứng trên phi kiếm nhìn xuống thế gian mịt mờ này, chợt nở nụ cười.
Giết Thẩm Lăng, giết Triệu Thanh Ca, đổi thành người khác đã sớm chết vô số lần, cậu đến giờ còn sống sót ung dung tự tại, thậm chí ngay cả tộc trưởng hai họ cũng không dám tìm cậu gây sự, còn không phải ỷ vào khí thế Tề gia thì là gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!