Chương 20: (Vô Đề)

Chém Tề gia nghìn đao.

Tề Thiên Dương cảm thấy mình dường như lại bị nhốt vào giới lao, bốn phía đưa tay không thấy năm ngón, cũng chẳng có gió, tối tăm khiến người ta hoảng hốt, nhưng dưới chân, lại tựa như cưỡi mây đạp gió, tiến lên nhanh chóng.

Tiến lên dù nhanh, đường lại như không có điểm cuối.

Không biết qua bao lâu, trước mắt mới có một tia sáng nhạt chiếu tới, cậu muốn chạy về hướng tia sáng kia, dưới chân lại như mọc rễ dịch chân không động.

Càng nóng ruột, cách đạo quang kia càng xa.

Khoan đã!

Tiết tấu này!

Không phải sắp đến thời điểm sau cùng Ngũ Thành Minh dùng để thử thách nam chính đó sao?

Thần trí Tề Thiên Dương bị một bút này làm cho đầu óc mù mờ, chẳng trách cậu mờ mịt, trên thực tế chúng nhân Ngũ Thành Minh cũng mờ mịt như cậu.

Mọi người đều biết, Ngũ Thành Minh chính là nơi chờ lịch kiếp của đại năng tu chân giới sau khi tu vi đạt đến kỳ Độ Kiếp, thời điểm đông nhất có hơn ba mươi vị đại năng kỳ Độ Kiếp đồng thời cư trú.

Chỉ là bây khá quạnh quẽ, gộp lại cũng chỉ có mười hai vị, trong đó, người nhà họ Tề miễn cưỡng chiếm một nửa.

Con cháu Tề gia toàn là hạng người thiên tư tung hoành ngang dọc, rất ít người độ kiếp thất bại binh giải làm tán tiên, mọi việc có được tất có mất, tông môn thượng giới cơ hồ đều là tán tiên chấp chưởng, tiên

-phàm không thông, Tề gia tại tu chân giới thế lực phi thường vi diệu, một mặt mọi người vừa ước ao vừa đố kị thiên tư của bọn họ, mặt khác liền không khỏi xem thường:

Thiên tư có tốt đi nữa thì sao chứ? Trăm tuổi thành tiên có làm sao nữa đâu? Vẫn không che chở được con cháu nhà mình? Dù cho tán tiên so với chân tiên như giun dế, nhưng giun dế, các ngươi cũng giẫm không được.

Mười năm trước, một vị tán tiên duy nhất của Tề gia cửu kiếp độ thành, theo bước chân tổ tiên phi thăng mất, có tán tiên trấn giữ gia tộc, tông môn, đều có chút rục rịch.

Cũng chính vì vậy, trong nguyên văn mới có mảnh vỡ Càn Khôn Đồ xuất thế, những nguy cơ của Tề gia trong nội dung truyện gì đó.

Nhưng mà mẹ nó chứ bây giờ không giống!

Tề Thần Hiên tên tiểu tử thúi này cư nhiên độ kiếp thất bại! Ông ta chuyển sang tu tán tiên a a a a a!

Giời ạ năm đó một người một kiếm khuấy động phong vân thiên hạ Tề! Thần! Hiên!

Ông! Độ! Kiếp! Thất! Bại! Rồi!

Thực sự mỗi một từ đều đệch mợ nó*. (Nguyên văn … tra baidu thấy vậy không phải tiện tay đâu =]]])

Được rồi, trên thực tế người trong giới Tu Chân cũng rất ấm ức, nếu người khác không vượt qua thiên kiếp phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là a ha ha ha hàng này thật xui xẻo, dám chắc thần hồn câu diệt rồi đi? Gặp phải người nhà họ Tề, phản ứng đầu tiên là: Mẹ kiếp!

Súc sinh này cư nhiên chưa đi!

Loại cảm giác đau bi vi diệu này…

Lần này Tề Thần Hiên chuyển tu tán tiên, càng làm cho người ta nát bi, trời ơi đây là kiếm tu đó! Kiếm tu nghìn tuổi nhuệ khí chưa hết thịnh!

Ông ta đến cùng tại sao lại độ kiếp thất bại a a a a a!

Thần Hiên huynh… Một gã đại năng kỳ Độ Kiếp ngồi phía chủ vị bất đắc dĩ nói:

"Sơ khảo là ảo cảnh Minh Tâm, ngươi cũng thái quá rồi."

Bên trong huyễn cảnh bên dưới, đều là thiên kiêu năm trăm tuổi trở xuống, số mệnh như hồng nhạn, mạng mỗi người chuẩn tiên, dùng… thủ đoạn đơn giản thô bạo như vậy, sợ sẽ đánh mất anh tài a!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!