Đạo lữ rất ân ái.
Được dẫn tới nơi ở, là một toà tiểu lâu trang hoàng tinh mỹ, trên dưới ba tầng, bốn phía rừng trúc vây quanh thành một bãi, ai ngờ lại không phải chỗ tốt nhất Hoa Cẩm Các, bất quá ngẫm lại cũng dễ hiểu, thế gia không phải thổ hào, không cần biểu lộ thân phận khắp nơi.
Tiểu lâu này tuy rằng đơn giản, nhưng chính vì phần đơn giản này, một khi có chuyện gì gió thổi cỏ lay, trái lại so với nơi khác còn trực quan hơn.
So sánh mức độ thoải mái một chút, Tề Thiên Dương chọn lầu hai làm chỗ ở của mình, Yến Thanh không có ý kiến gì mà bước vào lầu một, Phi Vũ Vệ cùng thân vệ của Tề Viễn Hàng mấy trăm người ấn theo thứ tự tiến vào rừng trúc, đội ngũ hình vuông đông nghịt vây quanh tiểu lâu, sau đó ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Này đúng là ra vẻ quá rồi đó.
Tề Thiên Dương đứng trước cửa sổ lầu hai, mắt thấy linh khí thiên địa bốn phía bị hấp thu điên cuồng, cơ hồ hình thành một vòng xoáy linh khí trên bầu trời tiểu lâu, không khỏi đau răng nghĩ.
Trong gia tộc một kẻ Nguyên Anh không tính là gì, nếu ngươi đột phá sớm, cùng lắm được xưng một tiếng tuổi trẻ tài cao, mấy trăm Nguyên Anh cũng không xem là cái quái gì, chỉ trong Phi Vũ Vệ đã có hai nghìn Nguyên Anh, bên trong thiên kiêu còn chiếm một nửa, mà thân vệ của Tề Viễn Hàng, nghe đâu có chín vị tiền bối Đại Thừa, ba mươi Hợp Thể, hàng trăm Phân Thần, Nguyên Anh nhiều vô số kể.
Nếu không có hiệp định của các nhà từ sớm, sợ tiểu bối mình chịu thiệt, quy định Phân Thần trở lên không được đi vào Càn Nguyên giới, chỉ sợ Tề Viễn Hàn sẽ thành lập cho cậu một nhánh vệ đội mạnh nhất tam giới.
Nói xa rồi, trong gia tộc Nguyên Anh không tính là thứ gì, ra khỏi Thiên Vẫn thành, những hộ vệ này tùy tiện kéo một người ra cũng bị tiếng kêu lão tổ, thực sự khoác lác.
Mà khoác lác rồi khoác lác, cũng thành thói quen, đợi đến đêm, Tề Thiên Dương đã có thể đem vòng xoáy trên đỉnh đầu kia coi như không khí.
Trên thế giới sinh vật tâm lý mạnh mẽ nhất chẳng phải quân nhân, không phải sát thủ, mà là công tử bột, bọn họ đối với cái mệnh đề làm sao để mình trải qua càng thư thái này, trời sinh đạt điểm tối đa.
Bởi vì đoán sai tốc độ đội ngũ tiến lên, bọn họ tới tương đối trễ, trên dưới chuẩn bị lại tốn một ít thời gian, đợi đến khi hết bận, trời đã tối rồi.
Vào lúc này mà đi bái phỏng Cố Thiên Hàn khó tránh khỏi có chút thất lễ, Yến Thanh nói như vậy, Tề Thiên Dương cũng không quá kiên trì, điểm phần thịt linh thú ăn xong liền ngủ.
Tuy rằng người tu chân không cần ăn uống, cũng không cần tới ngủ, nhưng Tề Thiên Dương thực sự không quen, cảm thấy không ăn không ngủ quả thực không giống một người, cũng may đồng ý nghĩ với cậu có khối người, cậu cũng không có vẻ khác người cho lắm.
Cậu bên này giường cao gối mềm, một bên khác lại là ngàn cân treo sợi tóc.
"Khà khà, tiểu tử, khuyên ngươi vẫn là đem đồ vật giao ra đây đi, huynh đệ chúng ta còn có thể cho ngươi lưu lại toàn thây." Nam tử nhỏ gầy tháo vát cười đầy ác ý nói.
Cũng là Sở Hàn Phi xui xẻo, mới vừa đi không bao xa đã bị một đôi huynh đệ ma tu theo dõi, hai người một tên tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, một kẻ dĩ nhiên đột phá Phân Thần, cũng chính vì như vậy, mới liếc mắt một cái đã nhìn ra Quy Nguyên kiếm trong tay hắn không phải vật phàm, cũng không pháp bảo bản mệnh, lập tức động lòng tham, chặn đường hắn ở nơi yên tĩnh.
Nếu là lúc bình thường, Sở Hàn Phi coi như đánh không lại, có Càn Khôn Đồ hộ thân, trốn cũng có thể trốn khỏi, nhưng cố tình Càn Khôn Đồ tìm thấy mảnh vỡ thân thể của chính mình, vô cùng nóng ruột, sợ đêm dài lắm mộng, lúc này bắt đầu hấp thu, mảnh vỡ nuôi lâu trong bản thể Lăng Vân Bích, sức mạnh khổng lồ, no đến mức Càn Khôn Đồ lập tức liền tiến vào tu ngủ.
Sở Hàn Phi vươn tay thăm dò sáo ngọc bên hông, sờ soạng vào khoảng không, lúc này mới nhớ ống sáo cũng không ở trên người hắn, mà để quên trên xe ngựa Tề Thiên Dương.
Ma tu chỗ đáng sợ ở chỗ một khi bọn họ ngắm trúng con mồi, không chết không thôi, quyết không để ngoại lực dao động.
Chẳng lẽ, ngày hôm nay thật sự phải chết ở chỗ này?
Sở Hàn Phi nắm chặt kiếm, không ngờ đột nhiên nhớ lại kiếp trước của mình, Ngự Kiếm Môn đứng đầu ngũ đại cung phụng, sáu trăm tuổi tấn lên Đại Thừa, kiếm tu số một thượng giới! Nào có từng nghĩ tới mình cũng có lúc bị một kẻ Phân Thần nho nhỏ bức đến tuyệt cảnh?
Hắn không cam lòng, không cam lòng!
Hắn sao lại chết như vậy? Hắn vẫn không có… Không có gì?
Tóc đen Sở Hàn Phi chật vật buông xuống, che hai mắt mang chút mờ mịt của hắn, rõ ràng… Đã bị chúng bạn xa lánh a…
Đồng bạn, đồ đệ, chí hữu, nữ nhân, ngay cả y…
Không, không đúng! Y không phản bội hắn! Y mang theo hắn lẩn trốn, bị truy nã, trốn đằng đông nấp đằng tây, cuối cùng, cuối cùng…
Sở Hàn Phi rên lên một tiếng, mồ hôi đầm đìa, nguyên bản linh tráo phòng hộ lung lay sắp đổ chợt lóe một đạo lưu quang tím sẫm, kiên cường chống đỡ chưởng ấn màu vàng đất ma tu đánh ra.
Xì, cho ngươi trốn.
Một ma tu khác cười lạnh, lần thứ hai tấn công tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!