Chương 122: (Vô Đề)

Thật ra đây mới là chân tướng

"Lại đây, lại đây, xếp thành hàng nào!"

Thích Nhất canh giữ bên bờ ao luân hồi, nhìn thấy một người nổi lên từ mặt hồ, ý cười dâng lên khóe miệng, đưa tay ra,

"Ôi! Dược Thiên Tinh Quân, người đầu tiên trở về, phiền ngài nộp đạo cụ lên."

Dược Thiên Tinh Quân mặc một bộ đồ trắng tinh, nổi lên mặt nước mà không ướt tí nào, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú lúc này đang tức giận đến đỏ bừng lên, hắn cố nén giận bảo:

"Ti Mệnh Tinh Quân! Sao bảo trò luân hồi mới mẻ thú vị, điên điên không áp lực, có thể cho chúng tiên cùng chơi, có kiếp trước kiếp này, có ngược luyến tình thâm, tra thụ phản tra công mà?"

"Ấy ấy ấy! Đừng nói oan cho ta thế chứ! Có phải chúng tiên cùng chơi không? Nguyên Âm Tiên Tôn, Triệu Diệp Tiên Tôn, Phá Quân Tinh Quân, Liêm Trinh Tinh Quân đều tham gia đó thôi!"

Thích Nhất đắc ý liệt kê từng người: "Kiếp trước kiếp này cũng có luôn, xem đi, các ngài chỉ trải qua một đời, soi gương một cái là có thể chiếu ra ký ức của ba đời ba kiếp, hời quá còn gì! Ngược luyến tình thâm đương nhiên là có luôn! Các ngài thầm mến một người lại không có được, tàn nhẫn quá trời!

Cặn bã hả, các ngài xếp hàng đứng đây là minh chứng hoàn mỹ nhất rồi còn gì, còn điên hả, chẳng lẽ ta chưa đủ điên sao?

"Dược Thiên Tinh Quân tức giận đến đau gan. Thích Nhất nhướng mày,"Được rồi được rồi, trả đạo cụ lại đây, lần này biến cố quá nhiều, Luân Hồi Thư cũng bị hủy, đây chính là hậu quả của việc tự tiện rời khỏi cương vị công tác đó.

"Dược Thiên Tinh Quân lạnh lùng lấy một cái đỉnh nhỏ từ ống tay áo ra, ném cho hắn. Thích Nhất cười hề hề, đưa tay nhận lấy, ngón tay vẽ vài hoa văn lên trên, mặt bỗng dưng sạm lại,"Đây là lò luyện dược của ngươi mà!"

Dược Thiên Tinh Quân khựng lại, móc ra từ trong lồ ng ngực một cái đỉnh khác trông qua chỉ giống có một phần năm thôi, sau đó giật lò luyện dược của mình lại.

Đúng là thứ mù mặt chúa!

Dược Thiên Tinh Quân đi chẳng được bao lâu, một thanh niên vẻ mặt nham hiểm trồi lên trên mặt ao luân hồi, trông thấy Thích Nhất, rút đao ra.

"Thiên La Tiên Tôn khoan hãy động thủ!"

Thích Nhất hét lên, vẻ mặt thê thảm, còn ráng nặn ra hai giọt lệ thật to,

"Dù có giết cũng để ta lưu lại một câu di ngôn đã chứ!"

Thiên La Tiên Tôn suy nghĩ một chút, Ngươi nói đi..

"Kỳ thực chuyện là như vầy! Vốn ban đầu kịch bản thật sự là để cho tiên tôn phấn đầu từ tầng chót, đi lên từng bước chăm chỉ trở thành một người chiến thắng cuộc đời, gặp vô số cuộc phiêu lưu trên đường đi, cùng muội muội đạo hữu Bách Thông nắm tay nhau mà sống á!"

Thiên La Tiên Tôn nheo mắt lại, lạnh lùng nói:

"Vậy sao cuối cùng bản tôn lại chết một cách vô duyên vô cớ như vậy hả?"

Vẻ mặt Thích Nhất trông rất khó xử.

Thiên La Tiên Tôn suy nghĩ một chút:

"Có người làm khó ngươi?"

Thích Nhất đau khổ gật đầu, lắp bắp nói rằng: Thật ra… thật ra…

Thiên La Tiên Tôn đảo mắt, bỗng dưng nói:

"Có phải cái tên ẻo lả Ninh Nhiên kia giở trò không?"

Tiên tôn anh minh! Thích Nhất thở dài,

"Ninh Nhiên đạo hữu hắn… cũng là một kẻ si tình thôi…"

Mẹ nó chứ si tình! Thiên La Tiên Tôn hừ một tiếng, nhìn qua còn dữ dằn ác hơn, xoay người rời đi, coi bộ muốn đi trả thù.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!