Chương 11: (Vô Đề)

Lão tử không có hứng thú muốn chơi với ngươi.

Tề Thiên Dương bị dọa sợ hết hồn, thanh âm này phát ra thực sự quá quỷ dị, giống như là có người ở trong đầu cậu vậy, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng lại, cậu phát hiện hai tay mình vẫn chống bên người, đang sờ lên Lăng Vân Bích.

Là nó đang nói chuyện?

... Lại nói, Lăng Vân Bích có đầu sao?

Thanh âm kia dừng một chút, lập tức phẫn nộ kêu to: Cái gì gọi làCó đầu sao

"! Lão tử là tiên khí thượng giai có máu mặt ở tam giới! Dưới Càn Khôn Đồ không có địch thủ! Đám phàm nhân các ngươi không ngờ lại vô lễ như thế!"

Tề Thiên Dương yên lặng nhìn Lăng Vân Bích dưới mông bị mình ngồi lên.

Dài ba thước, rộng hai thướng, ngọc diện trơn bóng, trải chăn đệm, thấy thế nào cũng là một cái giường tốt đi? Lúc cậu viết Lăng Vân Bích có đặt ra tính thích khoác lác đâu?

Lăng Vân Bích hừ một tiếng, âm thanh bỗng nhiên có chút yếu ớt:

"Ngươi là đấng tạo hóa ngoài giới hạn, thực lực của lão tử mà ngươi còn không biết?"

Mắt Tề Thiên Dương khẽ chuyển động, nhìn hai người bên cạnh, biết đây không phải là lúc để hỏi kỹ càng, tạm thời trấn an Lăng Vân Bích, tiếp nhận gà quay của Sở Hàn Phi, Ngôn Húc Phong phi thường có năng lực lấy một con dao nhỏ ánh bạc, không biết hắn làm như thế nào, chỉ thấy ánh đao lóe lên mấy lần, gà quay vàng óng nguyên bản được chặt thành mười mấy miếng đều đều, xương cũng tách ra một bên.

Hắn cung kính dâng lên một đôi đũa trắng như tuyết, biết thiếu gia nhà mình không thích uống rượu, hắn liền rót ra một chén nước trái cây màu tím nhạt, đứng hầu bên cạnh Tề Thiên Dương.

Quả thực chính là người hầu nhị thập tứ hiếu, nếu như hắn không chường cái bản mặt bạn bè của cậu ra.

Bảo Lý Giao chăm sóc cậu? A, đừng thấy tên kia quá cẩu thả, quá nghèo túng mà nhầm, đó là hắn lười, thật sự đem so, trên danh nghĩa hắn không những là công tử nhà giàu mà còn không yếu ớt như otaku đâu.

Có lẽ bởi vì ngay từ đầu muốn giấu thân phận boss, cậu không miêu tả tướng mạo Ngôn Húc Phong, nên thiên đạo tự động bổ sung cho hắn khuôn mặt này?

Mặt thiếu gia yếu ớt phối với khí chất người hầu khiêm nhường, thực sự là... Quá đau mắt rồi có được không!

Tề Thiên Dương bĩu môi, lưu lại nước trái cây đuổi cả hai người ra ngoài.

"Ngươi là Lăng Vân Bích? Làm sao ngươi biết chuyện của ta?" Tề Thiên Dương gõ gõ giường bạch ngọc dưới thân.

"Ngươi đứng dậy trước đi."

Tề Thiên Dương bất động, cười xấu xa:

"Thứ ta viết ra ta hiểu, bản thể cùng thần thức là hai chuyện khác nhau, ta đây là bệnh nhân, không đứng nổi."

Giường bạch ngọc chợt lóe một đạo lưu quang chói mắt, chậm rãi ngưng tụ trước giường một thân thể cao to, người kia tóc bạc bạch mi, khuôn mặt lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày lại có phần ngỗ ngượng, lộ ra mấy phần không khỏe.

Tề Thiên Dương chỉ thấy nhìn quen mắt, nhìn kỹ mới sửng sốt, dáng dấp như vậy, trái lại có mấy phần tương tự với mình.

"Tương tự ngươi cái rắm! Mấy phần đó chính là ngươi!" Lăng Vân Bích cau mày lại, nổi giận đùng đùng: "Ngươi ngày ấy từ thế giới bên ngoài đến, ba hồn bảy vía nhanh như tên! Hơn một nửa rơi xuống trên người nhị lang Tề gia, mà một nửa còn lại trên người lão tử!

Bây giờ chúng ta linh phách cùng dung, nếu ngươi không muốn dần dần bị biến thành kẻ ngu si, phải cùng ta kết hồn khế bản mệnh, quá hời cho ngươi rồi!

"Tề Thiên Dương trong lòng thất kinh, bất động thanh sắc nói:"Ngươi biết chuyện của ta?

"Lăng Vân Bích nhíu mày:"Đương nhiên, bất quá ngươi không cần lo lắng, trong tam giới bên trong có thể suy ra lai lịch của ngươi chỉ có những khí linh thuận thiên địa mà thành như chúng ta, ngoại trừ thằng ngốc Càn Khôn Đồ kia, khí linh độc lai độc vãng, không nhận chủ, huống chi ngươi là đấng tạo hóa ngoài giới hạn, chúng ta đương nhiên sẽ không nói ra chuyện của ngươi.

"Ánh mắt Tề Thiên Dương lóe lên, biết khí linh ngoại trừ biết thân phận của cậu ra, thì không biết nội dung câu chuyện, dù gì bọn chúng cũng sẽ bị Sở ngựa giống thu phục, nếu mà biết... Tất nhiên không còn khẩu khí như vậy. Lăng Vân Bích không kiên nhẫn nói:"Nghĩ kỹ chưa?

"Tề Thiên Dương tà tà nhếch miệng:"Nếu ngươi đã nói khí linh độc lai độc vãng, vậy tại sao còn nóng lòng muốn ký khế ước với ta như thế? Ta là người cẩn thận, ngươi không nói rõ ràng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.Cẩn thận?

"Sắc mặt Lăng Vân Bích nhăn nhó, kéo miệng cười kỳ quái,"Đó là vì ngươi nổi điên đều chạy đến nơi này của lão tử! Không phải ngươi muốn biết nguyên nhân hay sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!