9
Tạ Đông Lăng thường khen ta thông tuệ.
Ta lấy làm áy náy vô cùng.
Một hôm, ngài cùng ta dùng bữa.
Ngài chợt hỏi: "Người trong phủ liệu có hơi thiếu không?"
Ta nghĩ một hồi: "Tạm đủ ạ."
"Cứ thuê thêm vài người đi." Ngài nói, "Ta thấy ngươi gầy đi nhiều, sợ những ngày qua vất vả quá. Tìm thêm hai người giúp ngươi quản sổ sách vậy."
Ta gật đầu vâng dạ.
Trong lòng lại âm thầm tính toán việc khác.
Nhà họ Tạ có nền tảng, không thiếu ngân lượng.
Song so với nhà họ Lưu thì rất khác.
Tài sản của Lưu gia ngoài ruộng tốt trang trại, còn có hàng loạt cửa hiệu,
Những quyển sổ sách của các hiệu đó, phu nhân nhà họ Lưu ngày đêm xem mãi cũng chẳng hết.
Nhà họ Tạ xưa kia cũng từng có.
Ta từng dò la, nghe rằng năm xưa khi huynh trưởng của Tạ Đông Lăng – cũng là thân phụ của Tạ Dụng – qua đời, Tạ phủ gặp phải đại biến.
Toàn bộ tài sản đều bị Tạ Đông Lăng bán đi đổi lấy ngân lượng.
Từ đó về sau cũng không mua thêm chi nữa.
Ngài dồn toàn tâm vào sách vở và công vụ.
Nhưng ta là quản gia của Tạ phủ.
Ta phải khiến ngày tháng của Tạ gia mỗi lúc một khấm khá hơn mới được.
Những ngày qua, ta đã dành dụm được chút ít ngân tiền.
Giờ đã đủ để mở một cửa hiệu nhỏ.
Người vùng Vân Châu ưa đồ ngọt.
Song trong thành lại chẳng có tiệm bánh nào thực sự tinh xảo.
So ra đều kém xa tay nghề của ta.
Ta dùng ngân lượng mình tích góp, thuê một mặt bằng đắc địa.
Đặt tên là Tiệm Bánh Xuân Dung.
Ta thuê hai cô nương về giúp.
Tự tay dạy các nàng làm bánh.
Mỗi ngày truyền dạy một món, hai người ấy học rất mau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!