Chương 3: (Vô Đề)

3

Ta vội rụt lại, ẩn mình phía sau giàn hoa.

"Chậu này đi." Lưu Hành tùy tiện chỉ, "Hôm nay sao không thấy con nha đầu Xuân Dung đâu?"

A Minh ngập ngừng: "Thiếu gia, ngài quên rồi sao? Hôm qua ngài đánh cược thua với tiểu thiếu gia nhà Tạ, đã đem Xuân Dung tặng cho người ta rồi!"

Lưu Hành cau mày, nghĩ ngợi hồi lâu: "Hôm qua ta uống đến mất trí, không nhớ nổi… Thôi kệ, nha đầu ấy ắt chẳng nỡ rời đi, lát nữa đến tạ lỗi với lão đệ nhà họ Tạ là được."

Hắn lại hỏi: "Việc đem nàng làm vật cược, Xuân Dung không biết đấy chứ?"

A Minh rầu rĩ: "Sao lại không biết? Việc lớn như vậy, Xuân Dung cô nương tất nhiên biết rồi, thiếu gia có muốn–"

Lưu Hành xua tay: "Biết thì biết, việc gì to tát? Nha đầu của gia, ta muốn tặng ai thì tặng!"

A Minh đành ngậm miệng không nói.

"Có điều, nha đầu ấy tính khí cao, nhất định đang ở xó xỉnh nào đó giận dỗi. Hễ giận là không chịu làm việc, đều do các ngươi chiều hư cả!"

Lưu Hành cầm quạt gõ nhẹ đầu A Minh: "Về nói với quản gia, trừ ba tháng công tiền của nàng!"

Không còn tác dụng đâu.

Lương công của ta, đã chẳng còn thuộc về Lưu phủ nữa rồi.

A Minh ôm chậu hoa: "Thiếu gia, giờ chúng ta mang chậu mẫu đơn này đến chỗ Tống tiểu thư luôn chứ?"

Lưu Hành chau mày: "Sai người đưa là được, việc gì ta phải đi… À, con nha đầu ấy cũng thích trồng hoa phải không?"

Miệng thì gọi "con nha đầu" suốt.

Ta nghiến răng. Ta rõ ràng có tên kia mà.

Ngẩng đầu lên, thấy Lưu Hành đang đi về phía giàn hoa ta nấp.

Ta căng thẳng nép mình sâu hơn vào góc, thu mình nhỏ lại.

Hắn đứng trước giàn một lúc: "Chậu màu vàng này, đem vào phòng con nha đầu ấy."

Ta chẳng thích màu vàng, dễ dẫn côn trùng.

Ta âm thầm phản đối trong lòng.

May thay, Lưu Hành nhanh chóng rời đi.

Không phát hiện ra ta đang nghe lén.

Ta mang theo vài túi hạt giống cùng mấy bụi hoa con, trở về Tạ phủ.

"Tạ đại nhân!" Ta bày ra trước mặt ngài, "Có chi tử, tú cầu, sơn trà, còn có cả đỗ quyên nữa, đại nhân thích loại nào ạ?"

"Loại nào cũng được." Tạ đại nhân đáp, "Tùy ngươi."

Tạ đại nhân chẳng hay cười.

Nhưng vẫn dễ ở hơn Lưu Hành, người lúc nào cũng cười cợt.

Việc gì cũng để ta quyết đoán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!