Chương 2: (Vô Đề)

2

Chỉ còn cách đến Tạ phủ mà tiếp tục tích góp.

Trước khi ra cửa, ta ngoái đầu nhìn lại phủ đệ rộng lớn.

Sau đó theo ánh đèn lồng quản gia dẫn đường, bước lên con đường đến Tạ phủ.

Đến nơi thì trời đã khuya lắm rồi.

Tiểu công tử họ Tạ say rượu, bị người khiêng về, đang run rẩy quỳ trong sân.

Trong đại sảnh đứng một nam nhân có vẻ lớn tuổi hơn chút.

Quản gia tiến lên quỳ xuống: "Tiểu gia nhà Tạ, thiếu gia nhà chúng ta sai người đem Xuân Dung và khế thân của nàng đến đây rồi!"

Tiểu công tử run lên một cái, chẳng dám hé môi.

Nam nhân kia lạnh giọng: "Ngươi bảo chỉ uống rượu chứ không làm gì khác, chính là chuyện này sao?"

Tiểu công tử ngẩng đầu: "Tiểu thúc, ta–"

Người được gọi là tiểu thúc liếc nhìn ta cùng quản gia: "Cháu ta vô phép, đã gây phiền phức cho nhị vị, xin mời hồi phủ."

Hồi phủ thì không được.

Lưu Hành nếu thấy ta quay về, ắt nghĩ ta mặt dày không chịu rời đi.

Hắn xưa nay luôn nghĩ ta như vậy.

Quản gia phân vân do dự.

Ta liền cầm lấy khế thân của mình, đưa vào tay vị tiểu thúc ấy.

"Cược thua thì chịu, từ nay Xuân Dung là người của Tạ gia. Ta ở Lưu phủ từng làm đủ mọi việc, tay chân nhanh nhẹn, xin ngài cứ tùy ý sai khiến."

"Quản gia Hạ, nếu ta theo ngài về, e rằng thiếu gia sẽ trách ngài làm việc không xong. Dù sao thiếu gia cũng không cần ta nữa, ngài cứ về báo cáo là được."

Không ai để ý đến ta, ta co mình lại nơi góc tường mà qua đêm.

Tiểu công tử họ Tạ thì quỳ suốt đêm ngoài sân.

Sáng hôm sau, hắn chạy đi cầu xin tiểu thúc, muốn xin ta làm thông phòng.

Kết quả đương nhiên là bị mắng một trận, bị đuổi ra ngoài.

Lại còn bị cấm túc.

Tạ phủ người hầu không nhiều, ta chẳng biết nên làm gì, cũng không biết hỏi ai.

Thấy mấy gốc cây trong viện khô quắt sắp chết, ta liền gánh nước tưới, cắt tỉa nhành lá.

Tiểu thúc mặc quan phục định ra ngoài, đi ngang qua, đưa ta một tờ giấy: "Tạ gia không cần nhiều người hầu hạ thế. Nếu cô không muốn về Lưu phủ, thì ta trả lại khế thân, cô đi đi."

Ta cúi đầu, không đáp.

"Đây là năm lượng bạc, xem như tiền công của cô." Hắn lại đưa thêm một túi vải nhỏ, "Cảm tạ cô đã chăm sóc hoa cỏ."

Ta không nhận: "Tạ đại nhân, ta không có tiền, ra ngoài cũng không nơi nương tựa, liệu có thể giữ ta lại?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!