Chương 1: (Vô Đề)

1

Ta bảy tuổi nhập phủ họ Lưu, làm việc đun bếp, rửa rau nơi nhà bếp.

Hè đến bị lửa nung cho mồ hôi đầm đìa, đông đến tay ngâm nước lạnh đến tê dại.

Mười hai tuổi, phu nhân trông thấy ta, khen ta ngày càng khôn lớn, còn đẹp hơn cả những tiểu thư đài các.

Ta thẹn thùng mỉm cười, nói phu nhân quá lời.

Bà hỏi ta, có muốn đổi chỗ làm không?

Ta khi ấy còn ngây ngô chưa hiểu chuyện.

Bà lại hỏi, có muốn hầu hạ đại thiếu gia không?

Ta gật đầu.

Ta từng gặp đại thiếu gia, là người như trăng sáng trên trời.

Tư dung đoan chính, thư hương đầy mình.

Không ngờ phúc phận tốt như thế lại đến lượt ta?

Phu nhân mỉm cười dắt ta đi, dạy ta quy củ hầu hạ thiếu gia.

… Thì ra là hầu hạ theo cách ấy.

Ta đỏ mặt không biết bao nhiêu lần.

Phu nhân vỗ vai ta: "Hiện giờ Hành nhi chưa cưới vợ, thiệt thòi cho con làm thông phòng, sau này nếu nó cưới chính thất, ta sẽ làm chủ nâng con làm thiếp."

Ta gật đầu, trong lòng có chút mất mát.

Thì ra là làm thiếp.

Ta vốn định tích đủ tiền chuộc thân để gả làm vợ chính danh, e rằng không thể nữa rồi.

Tiếc là khi ấy ta còn nhỏ, chẳng biết giấu tâm tư.

Thành ra hôm ấy thiếu gia đã nhìn thấu sự thất vọng của ta.

Ngay đêm đầu ta vào phòng hắn hầu hạ, hắn đã tỏ uy: "Ta không thích người nhiều, ngươi ra ngoài đứng canh cửa đi."

Giữa mùa đông giá rét, ta ngồi một đêm ngoài cửa thiếu gia.

Lạnh đến răng va lập cập, tứ chi không còn tri giác.

Còn chẳng bằng rửa rau nơi bếp.

Ta cúi đầu khóc.

Lệ nóng hổi, bỏng rát khuôn mặt.

Chỉ đành gắng gượng nén lệ quay vào tim.

Sáng hôm sau, hắn mở cửa, khoác hồ cừu dày cộp, cười tủm tỉm nhìn ta: "Bảo ngươi làm nha hoàn thì ngươi làm nha hoàn, bảo ngươi làm thiếp thì ngươi làm thiếp, muốn làm thiếu phu nhân, cũng phải xem mình có xứng hay không, đúng không?"

Thiếu phu nhân?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!