Có lẽ là vì không muốn gây chú ý, bởi vậy đội ngũ đi tìm người thân không đông lắm, tổng cộng có năm nam hai nữ. Bạch Thời mời họ vào nhà, nén đau thương đưa em gái tới.
Tiểu nhân ngư lập tức nhào vào vòng tay mẹ khóc một lát, sau đó ôm chị gái, rồi lại duỗi móng vuốt nhỏ về phía cậu, hít hít mũi nghẹn ngào gọi:
"Quắc quắc, quắc quắc…"
Trái tim nhỏ của Bạch Thời run lên một nhịp, ôm bé vỗ về an ủi, dù sao cũng làm anh trai nhiều ngày như vậy, mặc dù cậu biết sau này sẽ còn gặp lại, nhưng vẫn có chút không nỡ.
Quắc…
Ừm.
Bạch Thời dần dần bình tĩnh lại, tự nhủ, em gái quá nhỏ, đi theo cậu thì quy hiểm lắm, không bằng để bé về nhà. Cậu xoa xoa đầu tiểu nhân ngư, kiên nhẫn an ủi vài câu, cuối cùng cũng dỗ cho bé ngừng khóc.
Tiểu nhân ngư nắm áo Bạch Thời nhẹ nhàng thút thít một tiếng, ngửa đầu nhìn cậu:
"Quắc quắc cùng em về nhà na?"
"Anh còn rất nhiều việc muốn làm, sau này sẽ tới thăm em."
Hức oa oa…
Bạch Thời lại dỗ dành một hồi, trả bé lại cho mẹ bé, yên lặng nhìn tiểu nhân ngư, ngoan, trên đời làm gì có buổi tiệc nào không tàn, quắc sẽ nhớ tới em.
Tiểu nhân ngư nằm trong lòng mẹ nhìn Bạch Thời, cuối cùng vẫn không nhịn được khóc nức nở, duỗi móng vuốt nhỏ về phía cậu. Bạch Thời nắm bàn tay nhỏ của bé, tiện thể xoa xoa đầu bé, sau đó mới nhìn về phía mẹ của tiểu nhân ngư, trò chuyện với họ.
Những người này đã tìm tiểu nhân ngư thật lâu, gần đây vừa tra tới đế quốc Erna, sau đó vô tình xem được video trên mạng, lập tức chạy tới, giờ phút này nghe kể lại những gì đã xảy ra, tất cả bọn họ không nén nổi tiếng thở phào, người phụ nữ đứng đầu mắt đã đỏ hoe, bà nhìn cậu:
"Thật sự vô cùng cám ơn cháu, tôi thật không biết nói gì cho phải."
Giọng nói mềm mềm của tiểu nhân ngư xen vào:
"Quắc quắc tốt nhất, nhị quắc cũng tốt tốt."
Mẹ bé mỉm cười, dịu dàng nói:
"Đúng rồi, họ đều là người tốt."
Bọn họ có việc gấp còn phải làm, không thể ngồi lại quá lâu, chẳng mấy chốc sẽ rời đi, trước khi đi còn đưa trân châu cho Bạch Thời và Lam để biểu đạt lời cám ơn, trong mắt họ thì thứ này rất bình thường, nhưng chúng lại được loài người vô cùng hoan nghênh, bởi vậy lần này đi tìm tiểu nhân ngư, họ đã mang theo khá nhiều.
Mặc dù Bạch Thời rất muốn lấy thêm mấy viên để bảo vệ thận yêu dấu, nhưng cậu cứu người không phải vì mục đích này, cũng không muốn làm trái lương tâm, huống chi cậu cảm thấy với tính cách khốn nạn của đám kia thì nhân vật chính càng không cần mấy thứ tầm thường như vậy, vì thế suy nghĩ càng kiên định hơn.
Trong chuyện cứu người lần này, Lam căn bản không giúp sức, cho nên liền quyết định làm theo suy nghĩ của Bạch Thời.
Người nhà của tiểu nhân ngư không chịu, thuyết phục cả hai nhất định phải nhận, Bạch Thời không cản nổi sự nhiệt tình của họ, cộng thêm màn tấn công bằng nước mắt của em gái, dứt khoát chọn bừa hai viên, xoa đầu tiểu nhân ngư, bảo bé đừng khóc.
Hai mắt tiểu nhân ngư đẫm lệ, lại nhét vào tay cậu hai viên thật lớn. Bạch Thời vô thức muốn nói một câu không uổng công anh thương cưng, nhưng sau đó lại hơi phiền muộn, tiếp tục xoa xoa đầu bé, không từ chối.
Còn có thứ này nữa.
Người phụ nữ lấy ra một cái túi xinh xắn, đưa tới,
"Chỉ có năm viên, nhưng cũng coi như một chút tâm ý của chúng tôi, thứ này không có tác dụng với chúng tôi, nhưng lại có trợ giúp rất lớn trong việc cải thiện gene của loài người."
Bạch Thời giật mình, sâu sắc cảm thấy mình đã lấy được đạo cụ nào đó rồi, vội mở ra, phát hiện là những viên tròn màu trắng, lớn bằng quả trứng chim cút.
Lam ngồi bên cạnh cậu, cầm một viên lên quan sát, hơi chần chừ mà hỏi:
"Trong này là thuốc bột?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!