Chương 46: Tìm người nhà

Kể từ đó, tiểu nhân ngư cũng sống trong căn hộ.

Trì Hải Thiên đã biết được chân tướng nhưng không tỏ thái độ gì đặc biệt, chỉ thờ ơ căn dặn mau chóng liên hệ với người nhà của bé.

Bạch Thời biết rõ nam chính sẽ luôn gặp phải đủ các loại nguy hiểm, đúng là để tiểu nhân ngư ở bên cạnh cậu thì không an toàn, nhưng dù sao thì người ta cũng là một trong số hậu cung mà, nhất định phải đi theo nam chính đó, thật sự có thể đưa cô bé về nhà thành công sao?

Bạch Thời trong lòng ngờ vực, ngoài miệng thì ngoan ngoãn vâng dạ. Cậu nhìn Trì Hải Thiên, không nhịn được mà hỏi:

"Ông nội, ông không hỏi con đã bỏ ra bao nhiêu tiền ạ?"

"Mặc kệ bỏ ra bao nhiêu đều phải đưa về."

Trì Hải Thiên nói xong liếc nhìn cậu, thầm nghĩ tên oắt con này không chỉ thích xen vào việc của người khác, mà còn vô cùng tốt bụng, tuy rằng chuyện lần này không có vấn đề, nhưng nếu gặp phải tình huống khác mà vẫn mềm lòng như thế thì phiền toái, hay là ngày nào đó lại dắt nó đi giết mấy người?

Mịa, lão đầu à, cái ánh mắt ngờ vực như đã cắn thuốc này là sao thế? Chẳng lẽ lại muốn giày vò tui rồi hả? Bạch Thời bình tĩnh nhìn ông, lá gan run run: Ông nội?

Trì Hải Thiên ừ, giảng một bài rằng nếu sau này muốn quyết định gì đó hoặc muốn cứu người thì phải nói trước với ông một tiếng, không thể lặp lại sự việc lần này nữa, nhỡ con nhân ngư kia tính tình tàn bạo, mua về thì làm được cái gì, đúng là phí tiền oan uổng.

Nói gì đó, sao em gái tui lại hung tàn như vậy được chứ. Bạch Thời đã sớm vào chế độ anh trai tốt, dùng bản mặt vô cảm để nhìn ông.

Trì Hải Thiên nói:

"… Đừng đơ ra đấy, ăn cơm đi."

Bạch Thời gật gật đầu, quay người đi vào phòng ngủ.

Cuộc sống của cậu vẫn như xưa, nhưng có thêm tiểu nhân ngư lại náo nhiệt hơn nhiều lắm, trong phòng ngủ cũng từ từ xuất hiện mấy món đồ chơi trẻ em, ví dụ như búp bê, bộ xếp gỗ, vịt vàng nhỏ, vân vân… Hơn nữa cậu mau chóng biết được một điều khiến mình hoang mang dễ sợ, hóa ra cái váy của tiểu nhân ngư cũng giống một phần cơ thể, có thể tự điều chỉnh, bởi vậy không ảnh hưởng đến việc bé mặc những món đồ khác, vậy là Bạch Thời đi mua thêm vài bộ váy nhỏ và áo ngủ, tận tâm tận trách làm một người anh trai tốt.

Buổi chiều tiểu nhân ngư đã chơi mệt rồi, giờ vẫn chưa tỉnh, tựa vào hai quả trứng, co thành một nắm nhỏ trên giường ngủ thật ngon, Bạch Thời gọi vài tiếng, nhẹ nhàng chọc chọc mặt bé, mới một lát đã thấy bé mở mắt.

Tiểu nhân ngư chậm rãi ngồi dậy, âm thanh mềm mại mà mơ hồ: … Quắc quắc?

Ăn tối nào.

Ưm.

Bạch Thời ôm bé đặt lên trên ghế, sau đó đưa cho bé một cái thìa gỗ nhỏ nhỏ, đợi sau khi ăn xong liền dọn dẹp một chút, chuẩn bị tới đấu trường.

Tình hình ở sao Mê Điệt trên cơ bản đã ổn định, Trì Hải Thiên thấy tình trạng của cậu không tệ, liền bảo Bạch Thời khiêu chiến, mục tiêu là tuyển thủ hạng tám.

Bạch Thời rất nghe lời, ngoan ngoãn gửi lời thách đấu, sau đó tò mò nhìn lão đầu, thầm nghĩ người này bỏ qua Lam là đang nghĩ tới cảm nhận của cậu đó hả?

Bạch Thời bỗng cảm thấy lão đầu cũng không tệ đến mức đó đâu, hơi cảm động hỏi một câu, sau đó nghe ông nói thực lực của Lam rất mạnh, để sau hãy khiêu chiến, hoàn toàn câm nín.

Trận thách đấu được xếp vào đêm nay, theo thường lệ, Trì Hải Thiên cũng đi theo, nhưng nếu để tiểu nhân ngư ở nhà một mình thì bé sẽ sợ lắm, trên thực tế còn dính cậu cực kỳ, cho nên mấy ngày này Bạch Thời đi ra ngoài sẽ mang bé theo, đợi lúc lên đấu sẽ giao bé cho Lam hoặc Trì Hải Thiên.

Gần đây sao Mê Điệt hơi nóng bức, dù đã là buổi tối nhưng nhiệt độ vẫn không có dấu hiệu giảm nhiều, tóc tiểu nhân ngư đã dài qua vai, để xõa rất khó chịu, hôm qua Bạch Thời mua được mấy cái dây buộc tóc, liền cầm lược chải đầu cho bé, hì hụi cả buổi mới búi được một cái búi củ tỏi nhỏ xinh, lui về phía sau quan sát một chút, mặc dù hơi lệch, nhưng vẫn đáng yêu lắm, thỏa mãn gật đầu: Không tệ.

Trì Hải Thiên: …

Tiểu nhân ngư sờ tóc, cười tươi duỗi móng vuốt nhỏ về phía cậu:

"Quắc quắc, quắc quắc."

Bạch Thời ừ thật vui, ôm bé vào trong lòng, sau đó đi theo Trì Hải Thiên tới đấu trường.

Qua mấy ngày chơi cùng, tiểu nhân ngư đã thân quen với Lam, dần dần buông cảnh giác, nhìn thấy hắn sẽ chủ động gọi hai tiếng nhị quắc.

Lam cũng rất thích sinh vật đáng yêu thế này, mua cho bé thật nhiều thứ, lúc này nhìn thấy tiểu nhân ngư không khỏi nhướn mày:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!