Bạch Thời biết Trì Hải Thiên mà đã quyết định việc gì thì rất khó làm ông đổi ý, nhưng cậu thật sự không muốn bỏ qua cơ hội tốt để tạo thiện cảm với tiểu đệ, liền có ý thuyết phục ông.
Ông nội.
Sao?
"Ngài đã nghe câu này chưa?" Bạch Thời chăm chú, thì thào:
"Chỉ cần mỗi người đều trao gửi một chút yêu thương, thế giới tương lai sẽ biến thành nhân gian đẹp đẽ."
… Khóe mắt Trì Hải Thiên giật giật, nhìn Bạch Thời, Đứng dậy.
Không, nếu đứng dậy thật, chắc chắn lão đầu phát rồ như ông sẽ tóm tui lên phòng, ông tưởng tui không biết sao?
Bạch Thời ôm hai quả trứng yên lặng ngồi xổm dưới đất, chuẩn bị giãy dụa thêm một lần trước khi bị người này kéo đi: Ông nội.
Trì Hải Thiên im lặng nhìn cậu.
"Còn có một câu nói, coi giúp người làm vui là một loại mỹ đức." Bạch Thời hơi dừng lại, bổ sung,
"Người lớn nên làm tấm gương tốt cho trẻ nhỏ."
Trì Hải Thiên im lặng, oắt con học được mấy thứ vớ vẩn này ở đâu thế? Lam dạy? Hay là thời kỳ phản nghịch đã đến?
Bạch Thời ngửa đầu nhìn ông, sau đó nhìn ra phía ngoài qua vách tường, thấy người kia tạm thời vẫn chưa đi, nhưng có vẻ đã tỉnh lại một chút, đang có ý định rời khỏi nơi này, Bạch Thời sốt ruột muốn chết, lại nhìn về phía Trì Hải Thiên: Ông nội?
Trì Hải Thiên nghe được đối thoại giữa Bạch Thời và Lam, cũng biết hai người muốn giúp Phi Minh, im lặng một thoáng, nhìn cậu rồi hỏi:
"Nếu hắn không phải là người các ngươi muốn tìm thì sao?"
Bạch Thời nghĩ ngợi liền nói:
"Nếu con cảm thấy hắn không việc gì, chúng ta sẽ không xen vào nữa, quay về đi ngủ là được."
Trì Hải Thiên liếc cậu một cái, ném lại một câu đứng đấy chờ, quay người đi về phía bên kia. Bạch Thời ngơ ngác một chút, sợ lão đầu lại tùy tiện tìm lý do để qua loa mình, liền vội vàng chạy theo.
Người nên kia đang dựa vào tàng cây thở hổn hển, bắt đầu xem xét phương hướng định rời đi, lúc này chợt phát hiện có động tĩnh, vội vàng lùi về phía sau nửa bước, quăng ánh mắt cảnh giác về phía này, sau đó tình cờ liếc thấy hai bóng người một lớn một nhỏ, hắn cứ tưởng họ đã đi rồi, không ngờ lại quay lại.
Trì Hải Thiên dừng lại ở một nơi cách xa hắn ba mét, hỏi:
"Có biết Phi Minh không?"
Người nọ lắc đầu.
Trì Hải Thiên nhìn Bạch Thời vừa đi theo tới nơi, thấy cậu sững lại, không biết tại sao lại có cảm giác bạn nhỏ nào đó đã bị đả kích nặng nề, liền quay lại hỏi:
"Có phải người kia bảo cậu chạy về hướng này không?"
Người nọ liền giật mình:
"Các người là bạn của cậu ta?"
Trì Hải Thiên cũng biết là không tìm nhầm người, bỏ lại một đâu đi theo chúng ta, sau đó không đợi hắn lên tiếng, ông đã dắt Bạch Thời đi lên lầu trước. Bạch Thời lo lắng quay lại nhìn, chỉ thấy người nọ chần chừ một lát rồi chầm chậm theo sau, cuối cùng cũng thở phào một tiếng.
Ba người trở lại nhà trọ rất nhanh, Bạch Thời đang dò xét hắn, người này có thân hình cao lớn, đường nét ngũ quan cương nghị, rất là tuấn lãng, trên người mang theo hơi thở hung hãn, dù chỉ mặc đồ thường ngày nhưng vừa nhìn đã thấy không hề tầm thường.
Bên vai trái của hắn có thương tích, máu tươi nhuộm đỏ cả nửa người, nhưng hình như có xử lý đơn giản nên máu đã ngừng chảy, cũng không rỉ ra nữa.
Người này phát hiện tầm mắt của cậu, sờ lên miệng vết thương, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!