Chương 223: Quyết chiến

Trong đại sảnh có tiếng vĩ cầm êm tai, du dương, trước khi Phượng Tắc đến, Tang Địch vốn đang hưởng thụ bữa tối. Gã nhìn đứa con trai tỏa ra hơi lạnh đằng kia, dịu dàng hỏi: "Ăn cơm chưa, chưa thì cùng ăn? Nếu sợ ta bỏ thuốc, con cứ tự làm cho mình."

Phượng Tắc đưa mắt nhìn gã, im lặng hai giây mới hỏi: "Phòng bếp ở đâu?"

Tang Địch lập tức nở nụ cười: "Để ta bảo người dẫn con đi."

Phượng Tắc gật đầu, chậm rãi đi theo, sau đó mang ra một phần cơm tối đơn giản, ngồi xuống đối diện Tang Địch. Tang Địch dò xét hắn một lát, thấy khí tức quanh hắn đã trì hoãn ít nhiều, quyết định không nói đến chủ đề khiến người ta mất hứng kia nữa, chỉ tập trung ăn tối.

Nơi họ ngồi ngay gần cửa sổ, bên ngoài là dải ngân hà xa xôi, yên tĩnh điểm tô cho tấm màn đen của vũ trụ, khiến cho lòng người cũng tĩnh lặng trở lại.

Phượng Tắc ăn không nhiều lắm, nhanh chóng buông dao dĩa, ung dung hỏi: "Sự việc kia là thật?"

Tang Địch nghe vậy khẽ giật mình: "Liên Hoa không làm giám định ADN?"

Phượng Tắc nhướn mày: "Cha có thể hỏi một câu như thế này, cho nên đây đúng là sự thật?"

Tang Địch không nói gì, âm thầm sờ lên sợi dây bằng hạt châu trên cổ tay, chậm rãi vuốt vuốt. Phượng Tắc rũ mắt nhìn theo, sợi dây này được xâu bằng những hình tròn nhỏ màu vàng, có khắc và đính kim cương, tỏa sáng lung linh nhưng hoàn toàn không có vẻ nữ tính, hắn yên tĩnh chờ đợi, chờ một đáp án. Tang Địch vẫn chậm rãi vuốt ve mấy hạt châu: "Tiểu Tắc, trong lòng con tự hỏi đi, bao năm qua ta đối với con thế nào?"

Ánh mắt Phượng Tắc sâu thẳm: "Đối với con rất tốt, nhưng cha coi con là cái gì?"

Tang Địch trả lời không cần nghĩ ngợi: "Con trai."

"Con trai." Phượng Tắc yên lặng lặp lại một lần, sắc mặt không rõ, "Lừa con bao năm như thế, lại nói coi con như con trai," Giọng nói của hắn càng lúc càng nhẹ, "Thực ra cha có thể lừa dối con tiếp, dù sao lúc nhỏ cha cũng nói con là trẻ mồ côi, nếu như không có cái gì mà cha mẹ bị cấp cao hại chết, có lẽ đã bớt không ít phiền toái. Nói thật, ngần ấy năm cha nhìn con hao tâm tổn trí đi thăm dò cơ mật của Trọng Huy, hoàn toàn không có ý định thẳng thắn với con sao?"

Lần đầu tiên Tang Địch rơi vào im lặng, mãi mấy giây sau mới chầm chậm nói: "Tiểu Tắc, ta đã nhìn con lớn lên, cũng hiểu con hơn họ, con không thích Trọng Huy, cũng không có kiên nhẫn làm thế hệ trẻ gì đó, nếu ta không nói cha mẹ con cũng là người của Trọng Huy, chắc con đã từ bỏ từ rất lâu rồi, phải không?"

"Vậy là cha thà nhìn con lần lượt đối mặt nguy hiểm để đi thăm dò tư liệu?"

"Có ta quan sát, làm sao sẽ để con gặp chuyện không may?" Tang Địch thở dài một tiếng, "Trở về đi tiểu Tắc, ngoại trừ việc này ta không đúng, những chuyện khác hoàn toàn không có lỗi với con."

"Thí nghiệm thì sao?"

"Cái đấy chỉ để lừa họ, con không tin ta có thể dẫn con đi kiểm tra ngay bây giờ, hoàn toàn không có gì." Tang Địch nhìn hắn, "Trở về đi, ha?"

Phượng Tắc im lặng một lát: "Được."

Nét mặt Tang Địch rất vui vẻ, còn chưa kịp nói tiếp đã nghe thấy hắn mở lời: "Cha thu tay lại đi, muốn thứ quyền lực kia có làm được gì? Hưởng thụ được bao lâu? Chúng ta rời khỏi Trọng Huy đi du lịch nơi khác, đợi về sau tìm được một nơi tốt ổn định lại, sống một cuộc sống bình thường, được không?"

Tang Địch im lặng một lát: "… Ta cần thời gian cân nhắc."

"Con sẽ chờ."

Tang Địch liếc hắn, chậm rãi chuyển động hạt châu trên vòng tay, rơi vào trầm tư. Trong chốc lát, hai người không nói gì thêm, Phượng Tắc chỉ yên lặng nhìn gã, ánh mắt nhanh chóng bị hạt châu hấp dẫn, dần dần không thể dời mắt được, dường như trong lúc giật mình hắn đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, ý thức bắt đầu có chút mơ hồ.

Một bàn tay vuốt má hắn, nhiệt độ quen thuộc như trong ký ức.

Tang Địch quay đầu Phượng Tắc về phía mình, thấy ánh mắt hắn đăm đăm, nói khẽ: "Nhớ kỹ, ta là cha của con."

Phượng Tắc đờ đẫn nói: "Cha?"

"Ừ, chuyện lúc trước đều do ta lừa bọn chúng, con nên quên nó đi."

Phượng Tắc ngơ ngác phụ họa: "Con phải nghe lời…"

Tang Địch nhìn hắn, cảm xúc trong mắt dần dần sâu hơn, không nhịn được kéo hắn ôm vào lòng, vuốt tóc hắn: "Con ngoan, con là đứa con độc nhất của ta, là tất cả tâm huyết của ta, đợi ta chế tạo ra quân đội người nhân tạo, tất cả bọn chúng đều không phải là đối thủ của ta, toàn bộ thế giới sẽ là của ta… Không, là của chúng ta…"

Dường như gã có thể thấy cảnh tượng kia ngay trước mắt, ánh mắt nóng rực: "Sau đó ta sẽ bắt Liên Hoa và thôi miên cậu ấy, như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn… Vĩnh viễn chung sống hạnh phúc…"

Gã vừa dứt lời bỗng cảm thấy cánh tay bị một lực đẩy ra, sau đó phần bụng truyền tới cảm giác lạnh lẽo, giật mình lui về phía sau nửa bước, ôm lấy thanh dao găm đâm vào cơ thể, sắc mặt lập tức thay đổi: "Chẳng phải ngươi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!