Bạch Thời véo mình một cái thật mạnh, cơ bắp khắp mặt đều cứng đờ, cậu dừng một chút, lại tàn nhẫn véo thêm một cái nữa vào đùi, lưng lập tức thẳng lên, bả vai cũng run nhè nhẹ.
Kiểu chơi liều tự mình hại mình thế này, chắc đùi đã xanh tím luôn rồi, bé trai bên cạnh nhìn mà hãi hùng khiếp vía:
"Cẩu… Cẩu Đản, cậu không sao chứ? Véo như vậy không, không đau hả?"
Không đau được sao?
Quả thực là đau muốn chết luôn cho rồi! Nhưng nếu đã biết đau, chứng tỏ cậu không nằm mơ, chẳng biết tại sao linh hồn của cậu lại xuyên vào cơ thể này, trời xanh, đừng đối xử với tui như vậy chứ!
Bạch Thời đáp, khuôn mặt vô cảm: Không sao.
"Chúng nó lúc nào chẳng thế, cậu đừng để ý làm gì, chúng ta mau đi thôi." Bé trai kéo cậu đi, ánh mắt sáng ngời,
"Chỉ cần vượt qua bài kiểm tra là có thể vào học viện Thiếu Niên rồi, sau đó là vào trường quân đội, được điều khiển cơ giáp!"
… Ừa.
Bạch Thời thẫn thờ đi theo, trong lòng đang quay cuồng như có sóng to gió lớn.
Thân là một tác giả giàu sức tưởng tượng, đương nhiên cậu biết cái gì gọi là xuyên việt, cũng có thể chấp nhận sự thật khá nhanh, nhưng tại sao cậy lại xuyên vào quyển truyện của đám người kia chứ?
Mà thế thì thôi đi, nhân vật chính đâu có tên là Cẩu Đản, cũng không hề rách rưới nghèo nàn như thế này mà! Dựa theo thiết lập vốn có, nói sao thì cậu cũng là tiểu thiếu gia của một gia tộc đấy, tình tiết bây giờ đang có vấn đề nghiêm trọng!
Huống chi cậu đâu có chết, sao tự nhiên lại xuyên việt? Chẳng lẽ vì ăn phải đồ ăn hắc ám của anh trai nhà cậu sao? Má, đại ca! Anh xấu xa như vậy ba mẹ có biết không hả?
Bạch Thời yên lặng suy nghĩ, vô thức đi tới cuối hàng người.
"Hôm nay nhiều người quá!" Có vẻ bé trai này rất thích náo nhiệt, hưng phấn nhìn qua đám đông, sau đó chợt nhớ tới gì đó, hơi bất an hỏi,
"Bài kiểm tra này nghe có vẻ khó lắm, chúng ta sẽ được chọn sao?"
Bạch Thời hoàn hồn, nghĩ thầm chắc chắn tui không qua được rồi, ba tên kia muốn làm nhân vật chính khác biệt, có trời mới biết sau này ông đây sẽ gặp phải cái gì.
Không, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là làm sao để cậu trở về? Người thân bạn bè của cậu đang ở thế giới thật, hơn nữa cậu chưa viết xong truyện mà, không thể bỏ hố được.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước bị đập tan trên bờ cát, mà trang web kia nổi tiếng như vậy, mỗi ngày đều có vô số nhân vật mới gia nhập vào đại quân viết lách, nếu cậu bỏ hố, nhất định sẽ là người bị đập tan luôn.
… Cẩu Đản?
Bé trai thấy Bạch Thời lại thẫn thờ, liền nhỏ giọng an ủi,
"Đừng lo lắng, ông nội nói chỉ cần hết sức là tốt rồi."
Ông nội ở đâu ra thế này?
Bạch Thời ừ ừ cho qua, nhanh chóng tìm tòi tin tức trong đầu, cậu nhớ ba tên kia có nói muốn tìm một tiểu đệ trong gia tộc cho nhân vật chính, là cháu trai của quản gia, tuy nói thiết lập bây giờ khác trước, nhưng có lẽ phương hướng sẽ không thay đổi, như vậy bé trai trước mặt cậu chính là tiểu đệ trong tương lai hả?
Bạch Thời dò xét, người này ăn mặc cũng rách rưới không kém, làn da màu nâu khỏe mạnh, khuôn mặt đẹp hơn đám người mới cười nhạo cậu nhiều, cho nên cấp bậc gene phải cao hơn họ. Bạch Thời âm thầm gật đầu, thân là tiểu đệ của nhân vật chính, phải lợi hại hơn pháo hôi mới được.
Bé trai thấy cậu đã tỉnh táo, liền nở nụ cười, tiếp tục xếp hàng.
Cửa văn phòng của học viện Tác Vọng đã mở rộng, hàng người xếp từ đại sảnh ra tới tận bên ngoài, có hai hàng tất cả, một nam một nữ, bên cạnh còn có người nhà đi cùng, chỉ có rất ít người đi một mình.
Bạch Thời thầm nghĩ nếu cậu là tiểu thiếu gia của gia tộc lớn, cho dù phế đến mấy cũng phải có người hầu đi cùng, đâu như bây giờ, cậu nhìn quần áo của hai người, nhìn quần áo của những người xung quanh, rồi lại nhìn đường phố không phồn hoa xa xa kia, có lẽ đây không phải là thành phố lớn, vậy thì… Đây là đâu?
Cậu vừa nghĩ vừa chậm rãi đi theo đoàn người, sau đó gặp ba tên nhóc vừa cười nhạo mình lục tục đi ra khỏi đại sảnh, đứa nào đứa nấy đều mang khuôn mặt hết sức vui mừng, chắc là qua rồi.
Bé trai bên cạnh cậu cũng nhìn thấy, kéo kéo tay câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!