Lúc này, mục đích của Mộc Thiên Hải hầu như đã đạt được. Hắn đã làm nhục tên tiểu bàn tử kim gia trước mặt Lâm Mộ Tuyết thành công. Đây chính là nguyên nhân, hắn tạo ra tràn cảnh như hiện tại.
Nét mặt Kim Mộc Thôn vô cùng khó khăn, hắn không biết xử lý thế nào thì Mộc Thiên Hải gợi ý.
Hắn nói "Ta cho ngươi một cơ hội, ngoài trường hợp đặc cách vào Thái Học Viện là nhân tài ra. Còn một cách ngoại lệ khác đó là so tài với thiên tài"
Kim Một Thông biểu hiện không hiểu ý hắn, hắn liền giải thích "Ta vốn được đặc cách vào Thái Học Viện, chủ yếu đi xem Mộ Tuyết nàng khảo thí mà thôi. Ta cùng ngươi so tài bắn cung, nếu ngươi thắng, ngươi sẽ được đặt cách đi vào Thái Học Viện. Nếu ngươi thua lập tức cút khỏi đây ngay lập tức, thề sau này không xuất hiện trước mặt Mộ Tuyết dù chỉ là bên ngoài đường, thế nào?"
Kim Một Thông nghe nói vậy, nét mặt có một tia hớn hở, sau đó liền vụt tắt. Hắn có thể bắn cung sao. Hắn chưa từng thử qua bắn cung, dù biết rằng đây là một cơ hội tên Mộc Thiên Hải tạo ra chủ yếu để trêu đùa hắn. Hắn là nam nhi, sẽ từ chối sao.
Kim Mộc Thông liếc nhìn nét thờ ở của Lâm Mộ Tuyết. Hắn quyết định gật đầu, hắn nói "Làm sao chứng minh lời ngươi nói là sự thật?"
Lúc này lão sư Vũ Khởi xuất hiện nói "Tiểu tử Mộc Thiên Hải nói đúng, có thể so tài để lấy một phiếu đề cử miễn khảo thí"
Kim Mộc Thông nghe nói vậy, hắn lúng túng vì biết là đồng ý so tài chẳng khác nào chấp nhận từ bỏ đeo đuổi Lâm Mộ Tuyết. Còn không đồng ý, hắn trở thành một tên hèn nhát, dù sau này có cơ hội đeo đuổi nàng, hắn cũng không có mặt mũi nào nhìn nàng.
Hắn cắn răng, chuẩn bị đưa ra quyết định. Phương Triết phía sau vịnh lấy vai hắn, Phương triết nói "Lão sư, ta có thể thay tiểu bàn tử này đứng ra tỉ thí không?"
Vũ Khởi lão sư phân vân, chuyện này sao có thể được. Nhưng hắn vẫn hỏi "Tiểu tử ngươi tên là…"
Phương Triết chắp tay thi lễ "Học trò Phương Triết, người Lăng Ba Thành. Cũng như Mộc Thiên Hải, được đặc cách!"
Phương Triết vừa giới thiệu xong, toàn trường "ồ" lên một tiếng. Vũ Khởi lão sư cũng bất ngờ. Hắn suy nghĩ một lúc mới nói "Chuyện này ta có thể đồng ý trước mắt làm chứng cho hai người bọn ngươi, sau đó ta sẽ báo cáo lại tình hình cho viện trưởng. Có được chấp thuận hay không, ta hiện tại không quyết định được"
Vũ Khởi lão sư trong lòng nhủ thầm "Chuyện này chẳng qua là đáp ứng người Mộc gia chiếu cố tôn nhi bọn họ. Nếu không thì đáp ứng lại gây ra hỗn loạn. Ai cũng muốn so tài, chẳng phải khảo thí thành trò cười sao!"
Mộc Thiên Hải thoáng nhìn Phương Triết, vẻ mặt có phần mỉa mai. Một tên vô danh ở vùng ngoài, dám đối đầu với hắn. Nhưng lúc này, hắn chợt nhớ đến Phương Triết, cái tên này hắn có nghe qua một lần, nhưng nhất thời không nhớ ra được. Hắn bản tính cao ngạo, nên những kẻ ti tiện khác, hắn ít khi quan tâm.
Hắn nhìn Phương Triết mỉa mai nói "Ngươi biết bắn cung?"
Phương Triết điềm tĩnh trả lời "Ta từ nhỏ đến lớn chưa thử qua bắn cung lần nào!"
Hắn lại nói "Ngươi biết hậu quả của kẻ thua cuộc?"
Phương Triết lắc đầu, hắn đứng ra đại diện Kim Mộc Thông so tài, chẳng qua là vì chướng mắt. Hắn thực chưa nghĩ hậu quả thua sẽ như thế nào.
Mộc Thiên Hải nói "Ngươi muốn thay thế hắn so tài với ta, đương nhiên cái giá phải trả là từ nay về sau, cút khỏi Thái Học Viện. Ta không muốn thấy mặc kẻ thua cuộc!"
Phương Triết mỉm cười "Như ngươi mong muốn!"
Mộc Thiên Hải nhìn sang Lâm Mộ Tuyết khẽ cười, sau đó phất tay áo, tiến lại gần cầm cây cung lên. Hắn cười hắc hắc nói "Để ta cho ngươi xem, thế nào là bách phát bách trúng!"
Mộc Thiên Hải nói xong, liền giương cung ra bắn liên tục ba phát. Cả ba phát tên, đều cắm chặt ngay tâm bia. Những người xung quanh quan sát không lạ gì với khả năng bắn cung của Mộc Thiên Hải. Hắn bản tính cao ngạo, bại gia tử, nhưng năng lực thì vẫn có.
Hắn nhìn sang Phương Triết khiêu khích "Ngươi có thể quỳ xin ta bỏ qua, ta sẽ không tính với ngươi, riêng tên Kim Mộc Thông là cút!"
Phương Triết không nói gì, tiến lại nhấc lên cây cung. Hắn giương thử vài lần nhưng vẫn không có cảm giác gì. Hắn thực sự chưa từng bắn qua dù chỉ một mũi tên.
Phương Triết bất đắc dĩ nhìn Mộc Thiên Hải nói "Ta có thể bắn thử ba phát chứ?"
Mộc Thiên Hải không do dự đồng ý. Đùa à, ngươi chưa từng bắn cung, dù thử ngàn mũi cũng một kết quả. Khuôn mặt hắn đắc ý hơn.
Phương Triết cho tên vào giá cung, tập trung bắn thử phát đầu tiên. Mũi tên trượt qua cái bia, ghim vào thân cây gần đó mười trượng. Phương Triết lắc đầu, tiếp tục bắn thêm hai phát tên, hai phát tên tiếp theo vẫn trượt khỏi tấm bia.
Những người quan sát xung quanh nhìn Phương Triết cười mỉa mai không ngừng.
Phương Triết nhìn xung quanh, mỉm cười. Sau đó hắn hướng Ngô Như Ngọc nói "Cho huynh mượn khăn tay của muội!"
Ngô Như Ngọc tò mò, nhưng vẫn đưa khăn tay cho Phương Triết. Phương Triết cằm khăn tay, rồi bịt kín mắt mình. Hắn chậm rãi cầm ba mũi tên cho vào giá cung, hướng về trước nhắm bắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!