Lúc Bạch Vi Nhất trưởng lão đến Yên Phong Lĩnh đã là tàn cuộc. Khung cảnh đập vào mắt lão chính là vết tích hoang phế của một trận chiến khốc liệt.
Xung quanh hầu như bị tàn phá khá là nghiêm trọng. Mọi người từ dân trong thôn đến các hộ vệ Bạch gia đều bắt tay vào dọn dẹp. Trong đó Bạch Nhất Đảm trưởng lão cũng không ngoại lệ.
Lão thở phào nhẹ nhõm vì thương vong hầu như không đáng kể. Lão tiến lại gần tôn nhi mình là Bạch Nhất Đảm. Sau đó nghe hắn kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra. Lão hầu như không tin vào lỗ tai mình, nếu quả thật lão có mặt ở trận chiến, lão cũng trở thành vật cản vướng tay vướng chân mà thôi.
Lão thầm thở dài, ánh mắt nhìn xung quanh. Lúc này lão mới nhìn rõ toàn cảnh. Nhờ Bạch Nhất Đảm kể lại, lão mới hiểu vì sao vách đá thẳng đứng bị đổ sập, bìa rừng vì sao lại cháy đen một khoảng trống và còn nhiều hố to loang lổ khắp nơi.
Lúc này, Bạch Vi Nhất trưởng lão ánh mắt không rời khỏi Phương Triết, lão mỉm cười gật đầu "Đúng là nhân tài hiếm hoi, Bạch gia đúng là nhặt được của quý. Bạch tiểu tử đúng là không sai khi đem hắn bồi dưỡng…"
Lão nói xong, cười ha ha, rồi cùng đoàn người Phương Triết thu dọn tàn cuộc. Đã rất lâu, lão không có vui như ngày hôm nay. Và cũng rất lâu rồi, lão mới lao động chân tay vui vẻ như vậy.
…
Nửa tháng sau tại Bạch gia trang.
Trong phòng nghị sự lúc này tập trung đông đủ các thành viên chủ chốt của gia tộc gồm Bạch gia chủ và mười vị trưởng lão.
Sau khi thu dọn tàn cuộc trận chiến ở Yên Phong Lĩnh và sào huyệt Nhiêu Phong Trại trong Phong Nha Động. Các trưởng lão đã thống kê được một danh sách các chiến lợi phẩm và nhân lực Nhiêu Phong Trại.
Bạch Kinh Thiên cầm danh sách trong tay, liếc nhìn xem một loạt tiền tài, và binh lính đầu hàng. Hắn vô cùng phấn khích vỗ đùi mình.
"Hai trăm ức vàng rồng, ba trăm vạn ngân phiếu và hơn tám trăm mã tặc đầu hàng, quy thuận Bạch gia, cải tà quy chánh…"
Bạch Kinh Thiên lắc đầu tấm tắc khen ngợi nói "Ta cứ nghĩ là một cái Nhiêu Phong Trại nhỏ nhoi, lại lắm tiền tài đến như vậy. Đúng là gom góp không phải một hai năm nha!"
Sau đó Bạch Kinh Thiên hướng Bạch Vi Nhất, Bạch Nhất Đảm và Bạch Hàn nói "Các vị thấy, số chiến lợi phẩm này, ta nên xử lý như thế nào?"
Bạch Vi Nhất không suy nghĩ liền nói "Ta nghĩ nên tiếp tế một phần cho các vùng bị thiên tai đi!"
Các vị trưởng lão khác nghe vậy cũng gật đầu. Bạch gia không thiếu tiền. Chiến lợi phẩm lần này là do bọn chúng tự chuốc lấy họa. Bạch gia không hề khiêu khích hay chủ động đồn ép bọn chúng.
Bạch Vi Nhất nói tiếp "Còn địa phận Yên Phong Lĩnh, Phong Nha Động ở Thanh Sơn, ta cho rằng để thôn dân Điền Hoa Thôn ở đó sinh sống. Có gì quản chế bọn người Nhiêu Phong Trại lâu la. Ta thấy chỗ đó sinh sống cũng không tệ, hơn nữa dược điền đã tặng cho Phương gia, để Bạch gia ta ở đó cũng không tiện…"
Bạch Kinh Thiên gật đầu đồng ý. Bạch Hữu Đạo im lặng từ đầu đến giờ, mới tiếp lời, lão nói "Lần này Bạch Vi Nhất trưởng lão có công, chiếu cố được một mầm mống tốt cho Bạch gia sau này, nên thưởng hắn!"
Bạch Vi Nhất lắc đầu xua tay, lão nói "Chuyện này mọi người đều có công, ta chỉ là mượn gió bẻ măng mà thôi!"
Bạch Kinh Thiên xen vào "Chuyện gia tộc, các vị nên góp công sức vào là điều hợp tình hợp lý, nhưng công sức thì không thể chối bỏ, việc này ta cứ giao cho các vị toàn quyền cân nhắc. Riêng tiểu tử Phương Triết, các vị thấy thế nào?"
Bạch Nhất Đảm không giấu được xúc động nói "Phương Triết đúng là thiên tài tuyệt thế, ta lần đầu nhìn thấy một người có thể khống chế phi kiếm nhuần nhuyễn đến như vậy. Cũng nhờ hắn mà chúng ta mới dễ dàng xóa bỏ Nhiêu Phong Trại, cứu được bao nhiêu là bách tánh"
Bạch Kinh Thiên mỉm cười, gật đầu nói "Hắn chỉ là một tiểu tử, lại có cơ duyên tiếp cận thủ đoạn như vậy. Xem như là tổ tiên phù hộ Bạch gia ta. Có thể là thiên ý…"
Bạch Kinh Thiên dừng lại, nhìn Bạch Hữu Đạo một lúc, mới từ tốn nói tiếp "Chỉ cần hắn vượt qua thêm một thử thách nữa, có thể oanh động một phương. Xem như là vượt qua khảo nghiệm của những người kia. Nếu hắn là người Bạch gia thì chỉ cần các vị gật đầu, ta gật đầu xem như là thông qua, rất tiếc là hắn họ Phương a…"
Các vị trưởng lão cũng gật đầu cảm thán. Bọn họ Bạch gia con cháu, trong vòng trăm năm nay không có người tài giỏi kiệt xuất. Nên luôn tìm kiếm ngoại nhân, có bản lĩnh hơn người để thay thế con cháu họ khảo nghiệm và cứu lấy tương lai gia tộc.
Phương Triết trước kia chỉ là một tiểu tử bình thường, chỉ có xuất thân thế gia. Từ khi giúp Bạch Thi Lan sáng mắt, Phương Triết được cao tầng Bạch gia chiếu cố và liệt vào danh sách bồi dưỡng, cũng coi như là một nửa con cháu Bạch gia.
Bạch Vi Nhất đứng dậy, ra khỏi ghế rồi chắp tay nói "Ta lần này muốn đến Lăng Ba Thành gặp gỡ Phương tiểu tử, hy vọng Bạch gia chủ chấp thuận!"
Bạch Vi Nhất và Bạch Hàn trưởng lão cũng ra khỏi ghế xin đi theo. Ba người bọn họ từ sau sự việc ở Thanh Sơn, đã ăn ý với nhau hơn trước.
Bọn Hắn cảm giác được, ở bên cạnh tiểu tử kia rất thú vị.
Bạch Kinh Thiên gật đầu đồng ý, sẵn tiện nói "Ta nhớ gần Thái Học Viện có một trang viên nhỏ, tiểu Triết sắp gia nhập Thái Học Viện, các vị đưa tặng hắn trang viên đó đi!"
Ba vị trưởng lão "a" lên một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn Bạch gia chủ "trang viên nhỏ a, rất nhỏ a… là Yến Vân gia trang a!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!