Chương 17: Bạch Nhiên Nhiên Từ Biệt

Trong khoảng thời gian này, Phương Triết vẫn miệt mài luyện tập khống chế chum nước. Hắn tiến bộ hơn trước rất nhiều, hắn đã có thể khống chế được ba chum bước cùng một lúc, nhưng chưa kiểm soát được triệt để.

Đối với ngự kiếm, số lượng ngự kiếm đã tăng lên năm mươi thanh phi kiếm.

Lúc này, năm mươi thanh phi kiếm đang bay lượn trên bầu trời. Ngón tay Phương Triết khẽ điểm xuống mặt đất, năm mươi thanh đồng loạt phóng xuống mặt đất, gây ra một tiếng vang dội cực lớn tạo thành một cái hố bên bờ suối. Nước từ bờ suối tràn qua, sau đó lấp thành một cái ao lớn.

Phương Triết sửng sốt một hồi, hắn cảm giác được, con đường trở thành kinh thành đệ nhất nhân không còn xa nữa.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc lại thở dài "Những thủ đoạn này, đối với người bình thường không thể nào thi triển được. Nếu ta đối với người bình thường thi triển, một thanh phi kiếm có thể giết chết trăm người là bình thường. Tốt nhất là không bao giờ sử dụng, chỉ dùng để phòng thân, khi không còn lựa chọn nào khác, ta mới sử dụng…"

Lúc này một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến, Phương Triết có thể nhận ra đó là xe ngựa của Bạch gia, Bạch Nhiên Nhiên.

Nếu là người lạ, Tiểu Hắc đã cắn cổ áo, mang đến trước mặt hắn rồi. Tiểu Hắc lơ đãng nói như vậy.

Bạch Nhiên Nhiên bước xuống xe, đầu tiên là nhìn quan cảnh xung quanh. Nàng nhìn con suối, sau đó nhìn những cái chum bước, ba cái bên dưới con thác, còn bảy cái đang ở trên bờ.

Nàng tiến lại gần Phương Triết rồi mỉm cười nói "Tiểu đệ ở đây du ngoạn, ngắm phong cảnh, thấy thế nào?"

Phương Triết nhìn cử chỉ Bạch Nhiên Nhiên như vô ý cười hắn.

Hắn trả lời "Đọc y thư xong, không có gì làm, Tiểu đệ ra đây đùa nghịch nước cho khuây khỏa vậy thôi!"

Bạch Nhiên Nhiên phì cười "Tiểu đệ có muốn cùng tỷ tỷ đùa nghịch với nước không?"

Nàng nói xong, vén chiếc đầm dài lên, sau đó đi xuống con suối.

Đôi chân trần của nàng trắng noãn, khiến Phương Triết đỏ mặt. Hắn trước giờ chưa từng thấy một đôi chân nào trắng và đẹp như vậy.

Hắn ngại ngùng, ấp úng nói "Tỷ tỷ … đừng có bỡn cợt ta… ta ngại!"

Bạch Nhiên Nhiên ha ha cười, sau đó nàng lại gần, nắm lấy tay hắn rồi kéo xuống dòng suối.

Hắn hoảng hốt, phản đối nhưng vô dụng, cuối cùng cũng chìu ý vị Bạch tỷ tỷ xuống suối. Tiểu Hắc thích thú cũng phóng xuống, hình thể to lớn của nó làm nước bắn tung tóe. Cả hai không kịp phản ứng, nên bị ngã về sau, khắp người ướt sũng.

Phương Triết nhìn Bạch Nhiên Nhiên y phục bị nước thấm vào, bó sát người. Khuôn mặt hắn đỏ lên, hắn quay sang chỗ khác. Bạch Nhiên Nhiên nhìn tiểu đệ mặt đỏ, ngượng ngùng, tay che miệng cười nói "Tiểu đệ này ngây thơ trong sáng quá, tỷ thích!"

Nàng nghĩ nghĩ, chợt nói sang chuyện khác "Những cái chum này, tiểu đệ dùng làm gì? Tỷ hơi hiếu kỳ!"

Phương Triết nghe hỏi như vậy, tâm lý chợt không còn ngại ngùng nữa, hắn quay lại trả lời "Ta luyện tập thể lực, ngoài đọc y thư ra, tiểu đệ còn rèn luyện thể lực để học võ công!"

Bạch Nhiên Nhiên gật đầu, nhưng chỉ gật đầu cho qua chuyện. Bởi vì gia nhân, mật thấm Bạch gia không thể nào tiếp cận được Phương Triết trong phạm vi hai mươi dặm. Mỗi lần tiếp cận, thì bọn họ như bị một bóng đen khổng lồ hù dọa cho sợ hãi và phải rút lui.

Nhắc đến bóng đen khổng lồ, Bạch Nhiên Nhiên liếc nhìn sang Tiểu Hắc. Nàng "a" lên một tiếng, khiến Phương Triết chú ý, hắn hỏi "Tỷ có tâm sự à?"

Bạch Nhiên Nhiên gật đầu, sau đó nàng tiến sát lại Phương Triết, gần như tiếp xúc khuôn mặt hắn, nàng hỏi "Lần trước tên mật thám bị tiểu đệ một phi kiếm miễu sát, đệ có thể thi triển lại một lần nữa được không?"

Phương Triết trầm tư, sau đó mỉm cười, nhìn xung quanh, hắn nhặt lên một khúc cây nhỏ, đã được chuốc nhọn sẵn. Hắn nhìn về phía một cây đại thụ cách xa hai mươi trượng. Sau đó, "vèo" một tiếng, nhánh cây đã ghim chặt lên cây đại thụ, không hề rơi xuống.

Bạch Nhiên Nhiên ngẩn người, động tác quá nhanh nàng không kịp nhìn thấy. Sau đó nàng tiến lại gần cây đại thu, phát hiện nhánh cây khô đã ghim chặt vào cây đại thụ, nàng rất khó khăn mới nhổ ra được.

Nàng mới hiểu rõ vấn đề "Như vậy, tên kia thoát được mới là chuyện lạ!"

Nàng phì cười, vì đã hiểu được vấn đề.

Phương Triết nhìn vị tỷ tỷ, trên khuôn mặt nàng đã rạng rỡ và mãn nguyện, vì khúc mắc đã được gỡ.

Nàng lại gần vịnh lấy vai Phương Triết, với một nét mặt đầy ngưỡng mộ "Tiểu đệ thật lợi hại! Nói cho đệ một tin tức tốt, đó là … khi vào Thái Học Viện, đệ sẽ vinh hạnh gặp lại tỷ!"

Phương Triết nhìn độ tự luyến của Bạch Nhiên Nhiên, hắn không có làm nàng mất hứng mà gật đầu một cái thật dứt khoát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!