Thanh Nguyên Quốc
Câu Mộc Trấn vào một ngày xuân tươi đẹp.
Trên đoạn đường gần Miếu Sơn Khê, nơi tập trung nhiều người đón xuân, cầu lộc.
Ở một góc nhỏ, một tiểu ăn mày ước chừng mười tuổi với bên ngoài lấm lem dơ bẩn. Ánh mắt rũ xuống không nhìn lên.
Tiểu ăn mày ngồi trên một đống rơm rạ để chờ người qua đường bố thí. Trong khi chờ người tốt bụng bố thí, tiểu ăn mày tay cầm cọng rơm vẽ hình ánh mặt trời trên nền đất.
Bất chợt có tiếng bước chân dừng lại.
Tiêu ăn mày vẫn rũ xuống không nói, tiếng bước chân dừng lại cũng không còn gây tiếng động. Tạo một khoảng lắng.
Vẫn không thấy tiếng bước chân đi qua, tiểu ăn mày ngước nhìn lên. Bắt gặp ánh mắt to tròn trong suốt, ánh mắt của sự ngây thơ trong sáng không tì vết. Đó là một cậu bé khoảng chừng mười tuổi, ăn mặc sang trọng. Nhìn sơ là biết từ trong thế gia đi ra.
Cậu bé chìa tay ra, đưa một cái bánh hoa quế to tròn cỡ lòng bàn tay, mỉm cười ngây ngô.
Tiểu ăn mày chần chờ rồi đón lấy chiếc bánh, rồi thử cắn một cái không e ngại.
Cậu bé mỉm cười rồi chợt tiến lại bên cạnh tiểu ăn mày, ngồi xuống không nói gì.
Câu bé cầm cọng rơm rồi viết vài chữ ngoằn ngoèo "Ta mới trốn nhà đi,... ta không nói chuyện được!"
Tiểu ăn mày vén vén sợi tóc rồi liếc nhìn cậu bé một khoảnh khắc, mỉm cười rồi thì thầm "Ta tên Khúc Tiểu Bạch, mới đến đây làm ăn mày!"
Nghĩ ngợi một lúc, tiểu ăn mày nói tiếp "Ta chỉ ở lại đây bảy ngày… sau đó sẽ về nhà!"
Cậu bé chần chờ rồi viết tiếp "Ăn mày cũng… nhà để về sao?" …. "A! thật ngại quá, không có ý đó! Ý ta là nhà người ở đâu? Ta quyết định rồi, sẽ theo người làm ăn mày!"
Tiểu ăn mày ngây người rồi, cắn nốt phần còn lại của chiếc bánh hoa quế. Cười nói "Hoan nghênh ngươi làm ăn mày với ta… dù chỉ bảy ngày nhưng ta sẽ chiếu cố ngươi! Ngươi tên gì?"
"Ta tên Phương Triết!" Phương Triết viết xong tên mình rồi mỉm cười.
Tiểu ăn mày Khúc Tiểu Bạch suy nghĩ một lúc rồi lấy từ trong áo ra một túi đựng hoa văn rất đẹp, có mùi thơm thoảng qua.
Khúc Tiểu Bạch lấy ra một chiếc lá màu xanh nhỏ bằng hai ngón tay.
Khúc Tiểu Bạch đưa cho Phương Triết nói "Ngươi cầm chiếc lá này, cho vào miệng ngậm một canh giờ. Không được nuốt"
Phương Triết cầm chiếc lá và chần chờ một lúc cũng không hỏi lí do liền cho vào miệng ngậm.
Mùi vị the mát khiến Phương Triết thấy sảng khoái vô cùng.
Phương Triết vội vàng viết trên nền đất "... đây là lá gì? thật tốt nha!"
Khúc Tiểu Bạch nhúng nhúng vai rồi nói "Một lúc ngươi sẽ biết!... giờ chúng ta ra bờ sông chơi đi!".
Nói rồi, Khúc Tiểu Bạch phủi phủi quần áo rồi thẳng hướng bờ sông đi.
Phương Triết cũng đứng dậy và chạy theo.
Xung quanh, dòng người vẫn tấp nập đón xuân. Hai bền đường người người rao bán hoa mai, hoa cúc vàng…
….
Dọc theo hướng tây nam, theo con đường mòn ra bờ sông Ngọc Ngà.
Đây là con sông bao quanh lấy Câu Mộc Trấn, và chỉ có hai chiếc cầu bắt qua bên ngoài trấn. Hai bên cầu có lính canh gác thường xuyên để phòng tránh thú dữ và sói tinh tấn công người trong thị trấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!